“Lão nạp vốn cũng không tin, nhưng lão nạp đã nghiên cứu và tu hành Phật pháp mười mấy năm, lại không thể so được Phật pháp của thánh tăng. Thánh tăng đang trong độ tuổi niên thiếu, nếu không phải có xuất thân phi phàm, cộng thêm thiên phú khác thường, thì sao có thể có được Phật pháp uyên thâm như vậy?”
Sở Cửu Nhi bỗng có chút bối rối: “Vậy... vậy tại sao đột nhiên hắn lại đến nước Sở của chúng ta?”
Chẳng lẽ, hắn biết được hoàng đế ca ca cùng Thất vương huynh có ý định gây chiến tranh với nước Đại Nguyên? Nhưng cho dù hẳn biết thì thế nào? Dù cho hắn đến từ núi Phiêu Miễu thì đã sao? Chỉ dựa vào sức lực của bản thân hắn thì làm sao có thể thay đổi được cục diện đã định trước? Cùng lúc đó, trong một tòa nhà hẻo lánh tĩnh mịch ở hậu viện chùa Hộ Long, Đào Dao nhìn Nguyên Vô Ưu đang ngồi xếp bằng trên giường thấp. Ông ta dán tầm mắt vào đỉnh đầu nhẵn bóng của nàng, hai mí mắt co giật, sau đó ông ta lại cảm giác được sự mát lạnh trên đầu mình, gò má và khóe miệng cũng không kiếm được mà co rúm lại. Đào Dao không thể nói bất cứ điều gì, thật sự ông ta không thể diễn tả trạng thái của bản thân, sự cam chịu nhận thua, sự bái phục hoàn toàn của ông ta rõ ràng không có ngôn từ nào có thể biểu đạt được. Nỗi tò mò lớn nhất trong cuộc đời ông ta là muốn bổ đầu của Nguyễn Vô Ưu ra, xem thử những thứ trong đó có khác với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417530/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.