Sở Cửu Nhi sờ sở túi tiền trước ngực mình rồi sửa sang lại bộ quần áo rách nát, sau đó nàng vừa ngâm nga vừa nghênh ngang bước ra ngõ tối, hướng về phía đường lớn. Nàng không biết rằng, sau khi nàng rời khỏi ngõ tối, có hai người đàn ông ăn mặc giống ám vệ lập tức xuất hiện. Họ muốn âm thầm đi theo nàng nhưng lại không biết rằng “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng“. Một bóng đen bỗng xét ngang và hạ gục hai tên ám vệ trong im lặng. Người đó không phải ai khác mà chính là Đào Dao! Nguyên Vô Ưu bước ra từ góc khuất trong ngõ tối. Nàng nhìn về nơi Sở Cửu Nhi biến mất lúc nãy rồi mỉm cười, nàng đã đợi vị Sở công chúa này xuất hiện ở Kinh thành nhiều ngày nay rồi. Sở Cửu Nhi chạy thẳng đến cổng thành và rời khỏi thành một cách suôn sẻ. Sau khi đến ngoại ô, Sở Cửu Nhi nhìn thấy không ít nam nữ già trẻ đang cùng nhau đi về một hướng nào đó. “Này, nhiều người như vậy đều đi đâu thế?”
Nàng tiện tay tóm lấy một người bên cạnh để hỏi. Người đó liếc mắt nhìn Sở Cửu Nhi, cũng không cảm thấy khó chịu khi thấy người đang tóm lấy mình là một tên ăn may quần áo cũ nát, ngược lại còn rất vui vẻ chia sẻ tin tức mà mình biết: “Mọi người đều đang đi đến chùa Hộ Long đó.”
Vừa biết được những người này đều đi đến chùa Hộ Long, Sở Cửu Nhi liền tức giận thả người kia ra, nàng không đồng ý nói: “Chùa Hộ Long có gì vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417528/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.