Minh vương bỗng chốc trở nên lạnh lùng khi nghe thấy giọng nói của Nguyên Mộ, khóe miệng ông ta lộ ra sự đắng chát, dường như bởi vì sự thay đổi đó mà nửa gương mặt méo mó của ông ta trông càng dữ tợn hơn, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Ta cũng không muốn trách Lạc Nhi, xưa nay con và Lạc Nhi đều là niềm tự hào của ta. Hơn nữa, với sự thận trọng của nó mà còn xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà thôi.”
“Cảm tạ phụ thân đã hiểu cho.” Giọng điệu của Nguyên Mộ tuy cung kính nhưng lại cực kỳ xa cách, không giống như cha con, trái lại càng giống thuộc hạ hơn.
Minh vương đã quen với sự xa cách và lạnh nhạt của con trai mình, ông ta im lặng một lúc mới rũ mắt nói: “Sự việc giải quyết thế nào rồi?”
Nguyên Mộ kể lại hiệp định giữa Nguyên Lạc và Nguyên Vô Ưu bằng thanh âm không chút dao động.
Minh vương không lên tiếng, bầu không khí trong thư phòng vì sự im lặng quá lâu cũng trở nên trầm lắng.
Minh vương suy tư ước chừng mười lăm phút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Mộ Nhi đồng ý kế hoạch này sao?”
Nguyên Mộ gật đầu: “Chọn một trong hai, đây là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Tuy Nguyên Vô Ưu tuổi nhỏ, nhưng tâm tư lại rất lớn, cũng không phụ thanh danh của cha mẹ, chỉ là... nàng ta vẫn còn non lắm.” Minh vương không chút cảm xúc mà nói.
Khóe môi Nguyên Mộ khẽ cong lên: “Không đâu phụ thân, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417512/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.