P
hu thê bao nhiêu năm nay, Dương phu nhân hiển nhiên thấy được điều bất thường ở Dương lão gia. Lúc này, ánh mắt bà dừng trên người Nguyên Vô Ưu đang ngồi trên ghế thượng vị, tỉ mỉ quan sát lại một lần nữa, trong lòng bà thầm ngẫm nghĩ, lão gia đối với công tử có tướng mạo như tiên giáng trần kia lại thận trọng và cung kính như vậy, e rằng thân phận không hề đơn giản?
“Công tử, người đều đã đến đủ rồi, không biết...” Lúc Dương lão gia nói ra những lời này, bất giác nhìn về phía con dâu vừa bước vào cửa.
Nguyên Vô Ưu điềm nhiên nói: “Không biết khuê danh* của Dương thiếu phu nhân là gì?”
(*) Khuê danh: tên thời con gái lúc chưa lấy chồng.
Dương thiếu phu nhân ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương lão gia, rồi lại nhìn về phía Dương thiếu gia, ánh mắt nàng ta đầy sự khó hiểu. Vị công tử trẻ tuổi đang ngồi trên ghế thượng vị kia, vừa mở lời lại liền hỏi khuê danh của nàng, sắc mặt nàng ta thoáng qua nét giận dữ.
“Bất luận công tử có hỏi gì, con hãy cứ trả lời, không cần kiêng kị.” Dương lão gia khẽ ho một tiếng, đáp lời.
“Cha...” Dương thiếu gia đương nhiên nhìn ra thân phận của Lưu công tử kia không hề tầm thường, nếu không thì cha hắn sao lại kính cẩn như vậy. Tuy trong lòng có chút tức giận nhưng cũng phải kìm nén lại, hắn nhẹ nhàng nắm tay, âm thầm an ủi nàng ấy.
Dương thiếu phu nhân mỉm cười, đứng dậy phúc thân thỉnh an Nguyên Vô Ưu, giọng nói trong trẻo đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417499/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.