Cuối cùng, Mộc Vũ lại nhìn sang ba người với vẻ mặt đăm chiêu. Công chúa đã nói, là rồng phải cuộn mình, là hổ phải nằm phục xuống, vậy thân phận của ba người này...
Ba người đứng ở đại sảnh trông theo cả đoàn người của Nguyên Vô Ưu lên ngựa, thong thả rời khỏi nơi đây.
Ánh mắt của nam tử đứng đầu hoàn toàn tối sầm lại. Lúc này, sắc mặt Cửu Nhi trở nên trắng bệch: “Nhị ca...”
“Thất đệ thấy thế nào?” Nam tử dẫn đầu nhàn nhạt nói.
Nam tử lạnh lùng lướt nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa, cũng hờ hững trả lời: “Chúng ta phải mau chóng trở về.” Hành tung đã bị bại lộ, nơi này không tiện ở lâu.
Nam tử dẫn đầu khẽ phất tay áo rồi sải bước lớn đi ra ngoài, còn Cửu Nhi quay sang Sở Tuyệt với gương mặt tái nhợt: “Thất ca, ta...”
Nam tử lạnh lùng không cảm xúc quay sang nhìn nàng một cái, hắn ngoảnh mặt làm ngơ với lời cầu khẩn của nàng.
Xe ngựa ra khỏi huyện Thái Bình, tiếp tục đạp trên mặt đất xanh ngát tiến về phía trước. Lúc này, tâm trạng của Mộc Vũ đang đánh xe rất không yên ổn, trong lòng có nỗi khiếp sợ không nói nên lời, hắn rất muốn hỏi, Vô Ưu công chúa nói những lời đó là vô tình hay cố ý? Đến cùng, có phải giống như trong suy nghĩ của hắn? Hay là hắn đã quá nhạy cảm?
Nếu như là cố ý, vậy thì làm sao nàng nhận ra thân phận của ba người họ?
Cố Lăng cưỡi ngựa ở sau xe cũng vô cùng kinh ngạc, hắn ngước nhìn Liêu Thanh Vân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417491/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.