Tiểu Lương Tử hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, lòng thầm nghĩ không ổn nên cuống quýt nói: “Không... không có... thưa... biểu thiếu gia.”
Thấy Tiểu Lương Tử lại bị biểu ca dọa sợ, Đệ Ngũ Hạo vội cười bảo: “Lâm biểu ca, huynh đừng giận, Tiểu Lương Tử không có ý đó đâu.” Hắn biết Tiểu Lương Tử rất ghét Phân muội muội.
Đệ Ngũ Hạo sợ hắn ta lại làm khó Tiểu Lương Tử nữa, vội vàng bảo vệ Tiểu Lương Tử sau lưng mình. Lâm Duy Đường liếc Tiểu Lương Tử một cái rồi lại nhìn sang Đệ Ngũ Hạo. Hắn mỉm cười. Chắc chắn Đệ Ngũ gia sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ nếu nó thật sự rơi vào tay một kẻ như Đệ Ngũ Hạo.
…
Sau khi rời khỏi huyện Bạch Lan, đoàn người của Nguyên Vô Ưu phải đi nửa tháng nữa mới đến được Tấn Châu, đi qua Tấn Châu thì sẽ vào đến Ký Đông.
Vào tháng ba, Tấn Châu vừa tươi đẹp lại vừa thanh bình, dường như nơi đây mang một vẻ êm dịu tách biệt với nhân thế. Ở Tấn Châu rất ít núi cao hiểm trở, cũng chẳng thể ngắm trời xanh nước biếc, cảnh đẹp sông quê.
Nhưng ở đây lại có thể nhìn thấy vùng đồng bằng rộng lớn bao la, xanh ngát nhấp nhô trải dài như thể uốn lượn từ dưới đất vươn đến tận chân trời, đây là một nét đẹp hữu tình của thiên nhiên. Dưới khí trời ấm áp của mùa xuân, những bóng cây xanh ngát rợn ngợp cả không gian, hoa thơm cỏ dại thì nở rộ khắp núi đồi. Tuy không rực rỡ như những loài hoa có tiếng, nhưng lại vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417489/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.