“Có thể được ở cạnh nương đã là may mắn của con rồi, sao lại hao phí thời gian cơ chứ?”
Đáy mắt của người phụ nữ hiện lên sự bất đắc dĩ: “Nhưng nương mong rằng con có thể đi ra ngoài, bằng không cả đời con cũng không thể gặp được ý trung nhân của mình, vậy thì làm sao mà thành thân sinh con, để nương được bế cháu chứ?”
Nam nhân mỉm cười: “Chẳng phải nương đã từng nói, nương mong con phải lưỡng tình tương duyệt* mới có thể kết hôn sao?”
(*) Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau.
Phụ nhân khẽ cười: “Vậy nên ta mới muốn con rời khỏi Quảng Ninh Cung, ra ngoài đi đây đi đó để ngắm nhìn nhiều nơi, chứ nếu cứ chờ đợi suông như thế, cả đời này nương cũng đừng hòng bế được cháu.”
Nam nhân cúi đầu, trầm tư một lúc mới cười bảo: “Đợi sau khi con cập quan*, con ắt sẽ hoàn thành tâm nguyện của nương.”
(*) Cập quan: cập: đạt tới; quan: mũ (con trai thời xưa khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên, sẽ làm lễ đội mũ).
“Trong lòng của nương, con là nam nhân xuất sắc nhất trên đời, nương rất mong chờ, không biết con sẽ yêu thích cô gái như thế nào?” Ánh mắt của bà tràn ngập sự kỳ vọng.
Nam nhân liền nở nụ cười: “Nương à, tâm nguyện này của người e rằng là vấn đề khó khăn nhất đối với con, người bảo con đi cưới cái ghế vàng kia còn dễ hơn đó, hay là người đổi một nguyện vọng khác nhé?”
Bà giận dữ liếc hắn, sau đó bà còn nhéo nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417486/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.