Chương trước
Chương sau
Diệp Tuyết rũ mắt chán nản: “Lần này, con thật sự đã gây ra chuyện rồi phải không gia gia?”
Diệp lão gia không lên tiếng, tuy rằng trong lòng có chút trách móc hắn, thế nhưng từ trước đến giờ lại vẫn không nỡ nặng lời với đứa cháu này, bởi ngay từ nhỏ, nó luôn là đứa trẻ thông minh và hiếu thuận.
“Nếu như sau này chuyện như thế lại tái diễn, Tuyết Nhi gặp chuyện bất bình, liệu còn ra tay giúp đỡ nữa hay không?”
Diệp Tuyết lưỡng lự nhưng vẫn gật đầu, đáp lại gia gia một cách đầy kiên định: “Gia gia, con vẫn sẽ làm như vậy.” Chỉ là hắn sẽ nhẹ tay hơn một chút, sẽ không vì giận dữ mà đánh mất đi lí trí lần nữa.
Diệp lão gia khẽ thở dài một tiếng, Tuyết Nhi tính tình như vậy sau này sợ rằng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, ông thì đã già yếu vô dụng, có thể theo tôn nhi đến khi nào đây?
“Gia gia, tại sao người không để con đi theo cảm tạ ân nhân đã cứu con?” Diệp Tuyết không hiểu mà ngẩng đầu lên nhìn Diệp lão gia.
Diệp lão gia không nói gì, chỉ hiền từ xoa đầu hắn.
“Gia gia?” Diệp Tuyết hoài nghi nhìn ông trầm mặc không nói gì, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
“Tuyết Nhi có muốn báo ơn người đã cứu mình hay không?”
Diệp Tuyết khẽ nhếch đôi môi khô khốc lên, trong đôi mắt sáng ngời kia lộ ra sự hoang mang, giống như đang suy nghĩ, lại giống như đang đấu tranh.
“Con không biết.” Trong thâm tâm hắn, Nguyên Minh Viễn là kẻ đáng chết, nếu như có thể giết chết hắn ta, thì dù phải đền mạng hắn cũng cam lòng, tuyệt đối không hối hận. Hắn chỉ cảm thấy áy náy, hổ thẹn duy nhất một chuyện đó là gia gia sẽ vì cái chết của hắn mà đau khổ.
Bây giờ, đột nhiên hắn được cứu sống, hắn đương nhiên cảm kích bởi gia gia sẽ không đau khổ vì cái chết của hắn nữa, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Câu trả lời này không nằm ngoài suy nghĩ của Diệp lão gia. Tính cách Tuyết Nhi quá ngây thơ, quá ngang bướng cũng quá tự tin, nó không biết thế nào là khôn khéo, cũng không am hiểu thế sự, tính khí như thế nếu không có người làm chỗ dựa, nó có thể vẫn sẽ gặp phải những người như Nguyên Minh Viễn, rồi lại sẽ ra tay như với Nguyên Minh Viễn, có thể sẽ lại giết người giống y như thế, sau cùng lại rơi vào hiểm nguy khôn lường.
Đều là ý trời! Sinh mệnh của Diệp Tuyết chung quy đã không còn cách nào thay đổi, điều ông có thể làm là buông tay, tiễn hắn bước vào số kiếp của chính mình.
“Lão Trung.”
“Vâng thưa Lão gia.”
“Chuẩn bị kiệu, chúng ta đến khách điếm Nhai Tây bái kiến quý nhân cứu mạng tiểu thiếu gia.”
Diệp Tuyết chớp chớp mắt: “Gia gia?”
Diệp lão gia nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay hắn: “Tuyết Nhi tin gia gia chứ?”
“Tuyết Nhi đương nhiên là tin rồi.”
“Vậy lát nữa, gia gia có quyết định bất cứ điều gì, Tuyết Nhi có phải sẽ đều nghe lời gia gia không?”
Diệp Tuyết không chút do dự gật đầu: “Tuyết Nhi nhất định nghe theo.”
“Tốt lắm. Vậy chúng ta đi thôi.”

Khách điếm Nhai Tây.
Ông chủ nhìn thấy Diệp lão gia từ trên kiệu bước xuống, lòng bỗng có chút bối rối, quý nhân đã căn dặn phải khước từ những khách ghé thăm, đến cả Đinh đại nhân cũng không tiếp, làm sao có thể chịu gặp Diệp lão đại nhân?
“Diệp lão đại nhân, Diệp tiểu thiếu gia.” Tuy là khó xử, chủ quán vẫn cung kính tiến lên tiếp đón.
“Ông chủ không cần thiết phải đa lễ, lão phu là muốn...”
Khuôn mặt ông chủ liền thay đổi, lộ rõ vẻ bối rối: “Diệp lão đại nhân, quý nhân miễn tiếp tất cả các vị khách đến thăm, e là Diệp lão đại nhân đã uổng công một chuyến rồi.”
Ngay khi hắn nghĩ Diệp lão đại nhân sẽ biết khó mà quay về, thì không ngờ rằng Diệp lão gia lại quỳ phịch xuống dưới đất, đồng thời cũng kéo tay Diệp Tuyết cùng quỳ xuống theo mình.
Diệp Tuyết vô thức chau mày, nhưng lại nghĩ đến những lời gia gia đã nói với mình, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà quỳ xuống.
Ông chủ bị dọa một phen, vội lùi lại mấy bước, kinh ngạc kêu lên: “Diệp lão đại nhân, người... người đang làm gì vậy?”
Tuy rằng khách điếm Nhai Tây yên tĩnh thanh vắng, thế nhưng hôm nay lại là nơi khiến mọi nguời chú ý nhất, trong phút chốc đã thu hút không ít nguời dân vây quanh.
“Xin ông chủ hãy thay ta bẩm báo lại, lão phu muốn đến trước mặt công tử để đa tạ đại ân đại đức của người, nếu công tử không gặp, lão phu nguyện quỳ ở đây quyết không đứng lên.”
“Gia gia...” Diệp Tuyết mở to mắt, cất tiếng nhỏ gọi ông.
Nghe thấy lời của Diệp lão đại nhân, những nguời đứng xem xung quanh cũng cảm thấy ngạc nhiên vì sự cố chấp của ông, nhưng suy xét kĩ càng thì lại cảm thấy có thể lí giải được hành động này.
Tiểu thiếu gia Diệp Tuyết đúng là con cháu duy nhất của Diệp gia, có thể được xử vô tội phóng thích, quả đúng là nhờ gặp được vị quý nhân này ở rừng bạch lan.
Ông chủ nghe Diệp lão gia nói thế, thâm tâm dù rất kính phục sự kiên trì của ông nhưng đồng thời cũng lo cho Diệp lão gia tuổi cao sức yếu, xương cốt thân thể cũng không còn dẻo dai. Sau khi đắn đo suy xét một hồi, vị chủ quán chỉ đành đáp: “Vậy thì tiểu nhân sẽ đi thông báo lại một tiếng.”
“Đa tạ ông chủ.” Diệp lão gia vô cùng cảm kích nói.
Người dân đứng xem xung quanh thấy ông chủ chịu đi truyền lời, tất cả cũng đều cảm thấy hào hứng phấn khích.
Sau khi nghe ông chủ bẩm báo, ánh mắt lạnh lùng của Mộc Vũ liền nhìn lướt qua hai ông cháu Diệp gia đang quỳ ở bên ngoài. Dưới đất bây giờ là một mảng bùn lầy sau trận mưa to vừa mới dứt, Diệp lão gia tuổi tác đã cao, quỳ như vậy quả thực không ổn chút nào.
“Đợi ở đây.” Nói xong, Mộc Vũ liền xoay người vào trong gõ cửa phòng.
Chủ quán kính cẩn cúi đầu, chỉ âm thầm lau đi những mồ hôi lạnh trên trán, không hề dám ngẩng đầu lên nhìn lén.
Sau khi biết được người mới đến trọ đích thực là người có danh phận cao quý, Đông gia - một trong những nhà giàu có trong huyện cũng đến đây, thế nhưng quý nhân kia lại không hề muốn gặp bất cứ ai. Thấy vậy, Đông gia lệnh cho chủ quán khuyên những vị khách còn lại chuyển sang khách điếm khác, toàn bộ khách điếm chỉ còn mỗi đoàn của vị khách quý kia ở mà thôi.
Bây giờ, trong đại sảnh chỉ có một mình vị chủ quán, tất cả người làm của ông cũng đều đang bận rộn sau nhà và trong bếp. Đã nửa ngày rồi, đến một chút yên tĩnh cũng không có, ông không biết đã tiếp đón bao nhiêu người muốn gặp quý nhân, đến cả Xương quận vương cũng phái quản gia đến yết kiến trước.
Chỉ trong một ngày, ông đã gặp được tất cả những người có quyền thế ở huyện Bạch Lan này, nhưng ông cũng đành phải đắc tội với tất cả bọn họ mà thôi.
Nghe Mộc Vũ bẩm báo xong, Nguyên Vô Ưu hơi nhíu mày, dường như có chút khó xử, lại có chút tức giận. Thật lâu sau cũng không nói gì.
Ngọc Châu nghĩ ngợi một lúc, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chủ tử, người vẫn nên gặp mặt một chút.”
“Thanh Vân cũng nghĩ là công chúa nên đi gặp họ.” Liêu Thanh Vân cũng lên tiếng, thế nhưng người cùng đi vào với hắn là Cố Lăng thì lại yên lặng, không nói lời nào.
Nguyên Vô Ưu khẽ than một tiếng rồi nói: “Ngọc Châu.”
Ngọc Châu liền nhanh nhẹn cầm mạng che bên cạnh đưa cho nàng.
Mọi người cùng theo nàng xuống lầu. Thấy trước mặt là quý công tử đeo mạng che mặt không rõ dung mạo thật sự đã xuất hiện. Ai ai cũng kích động khôn nguôi, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Diệp Tuyết hiếu kì ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào Nguyên Vô Ưu, đôi đồng tử đen láy của hắn cũng tò mò lướt qua những người khác.
Rõ ràng là một hành động rất vô lễ, nhưng khi hắn làm vậy, không hề khiến người ta sinh ra ghét bỏ, mà ngược lại hành động ấy của thiếu niên đáng yêu có đôi mắt to tròn, long lanh kia lại làm người ta nảy sinh thiện cảm.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng thầm kinh ngạc, tên thiếu niên tuấn tú, đáng yêu giống như một tiểu đệ đệ thế kia mà lại chính là tiểu thiếu gia Diệp gia đã giết chết Nguyên Minh Viễn ư?
“Thảo dân bái kiến công tử.” Diệp lão gia vô cùng cung kính dập đầu quỳ lạy, không quên kéo áo Diệp Tuyết đang quỳ bên cạnh, ý bảo hắn cũng hãy làm theo.
Diệp Tuyết cũng rất nghe lời mà dập đầu một cái thật mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.