Ngay lúc người đàn ông lưng gù giơ cao chiếc rìu chuẩn bị bổ về phía Nguyên Vô Ưu – người vẫn luôn ngồi yên trong xe. Văn Vô Hà nhanh như chớp bay vọt vào từ cửa sổ, cúi người ôm lấy nàng, hai chân hơi mượn lực, nhẹ nhàng lui xa về sau hơn mười trượng. Lâm Duy Đường cũng đỡ được rìu, bắt đầu đánh nhau với tên lưng gù.
Mộc Vũ còn chưa kịp thở phào, bên tai lại xuất hiện cảm giác sắc lạnh, hắn tránh được nguy hiểm chỉ trong gang tấc, một sợi tóc rơi xuống trước mắt. Nếu vừa nãy hắn không nhanh thì chỉ sợ thứ bị chém đứt chính là tai của hắn. Giờ đã không còn gì phải lo lắng, hắn sẽ không tiếp tục để mặc tên kia làm càn.
Nhẹ nhàng thả người xuống đất, bây giờ Văn Vô Hà mới phát hiện, hóa ra mái tóc của vị công chúa này chỉ buộc nhẹ sau lưng, bởi sau động tác lúc nãy của hắn, mái tóc ấy đã xõa nhẹ tự do buông thõng bên chân váy. Mặc dù có lớp mạng che khuất, nhưng với khoảng cách gần như thế, hắn vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ cùng với đôi mắt trong suốt chẳng hề hoảng sợ của nàng.
Xuyên qua lớp lụa mỏng, Nguyên Vô Ưu nhìn thiếu niên áo trắng đang đứng trước mặt mình, khẽ gật đầu với hắn: “Cảm tạ công tử!”
Văn Vô Hà im lặng mỉm cười. Nguyên Vô Ưu, quả là một người thật thú vị!
Lúc này, quan binh của phủ nha ở Kinh thành cũng đã chạy đến, nhanh chóng bao vây nơi này. Người đàn ông áo bạc đánh nhau với Mộc Vũ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417459/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.