Những lời Doanh tỷ tỷ nói quả là đúng. Tướng mạo xuất chúng, khí chất phi phàm khiến ai cũng hoa mắt như thế này, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng rất hiếm thấy.
Văn Vô Hà bước đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn quang cảnh lễ hội đèn lồng trải dài mười dặm. So sánh với Dung An, sự phồn thịnh, xa hoa lộng lẫy không giấu giếm dưới chân thiên tử quả là hơn một phần.
“Thế nào? Biểu đệ có chút hứng thú nào không?”
Lâm Duy Đường tiêu diêu ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ.
Văn Vô Hà đáp một tiếng hờ hững: “Xem qua không ít lễ hội hoa đăng, đúng là đều không thể sánh ngang với kinh thành.”
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Đào Phi Vũ có chút hiếu kì hỏi: “Ngũ đại ca từng xem lễ hội đèn lồng ở nơi khác rồi?”
Chưa đợi Văn Vô Hà cất lời, cửa phòng đã bị tiểu a hoàn đẩy ra: “Bẩm thiếu gia, tiểu thư, Cố công tử và Liêu công tử đến.”
Lâm Doanh Doanh bất ngờ, liếc nhìn Lâm Duy Đường, huynh trưởng dường như cuối cùng cũng có phản ứng.
Lâm Duy Đường bật dậy, Văn Vô Hà cũng xoay người lại.
Cố Lăng bước vào trong, nhìn thấy Lâm Doanh Doanh và Đào Phi Vũ cũng ở đây, trong lòng có chút sững sờ. Bất giác nhìn Liêu Thanh Vân bên cạnh mình, thấy hắn mặt không gợn sóng, khi ấy mới dần bình tâm.
“Hai vị công tử, Duy Đường thật có vinh hạnh, mời!”
“Lâm thiếu gia, khách khí khách khí. Thanh Vân, đây là Lâm thiếu gia, vị này là biểu thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417456/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.