Bầu không khí lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều cảm thấy nếu sự kích động và kinh hoàng như thế này còn xảy ra thêm vài lần nữa, chỉ e không có bệnh cũng sẽ bị dọa đến mức đổ bệnh mất thôi.
Liêu Thanh Vân ngơ ngác nhìn nàng. Nàng dùng sự ngây thơ vô tội, trong sáng thuần khiết tát một cái bạt tai thật mạnh vào Mai phi và... hoàng thượng, giành lại được sự hiên ngang cho bản thân và cho mẫu thân nàng. Dũng cảm như vậy, bạo gan như vậy, nàng, khiến hắn kính phục!
Cố Lăng cúi đầu. Hay cho một Nguyên Vô Ưu!
Sắc mặt Mai phi - kẻ gây ra rắc rối này trắng bệch như tuyết không còn chút huyết sắc. Bà ta kinh sợ đờ người nhìn Nguyên Vô Ưu.
Sắc mặt Khánh Đế u ám và lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. Khác với dự đoán của mọi người, ngay lúc ai ai ai cũng đang túa mồ hôi lạnh thì Khánh Đế không ra lệnh giết nàng mà lại từ từ mỉm cười.
“Vô Ưu, phụ hoàng rất vui mừng và yên tâm khi có đứa con gái là con!”
Nụ cười của Khánh Đế, lời nói của Khánh Đế khiến tất cả mọi người có mặt tại đó đều ngây ngẩn.
“Trẫm tuyên cáo với chúng khanh, Vô Ưu được làm con thừa tự thừa kế của Hoài vương, sắc phong làm Vô Ưu quận chúa, nhưng nàng vẫn là Vô Ưu công chúa! Đây, là sự thật mà tất cả mọi người đều không thể chối bỏ! Trẫm, cũng không thể.”
Lúc này, mọi người bị kinh hãi quá độ mới có phản ứng lại, “bộp bộp” mấy tiếng đồng loạt quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417447/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.