Khánh Đế nhìn chăm chăm nàng, không biết đang nghĩ gì. Rất lâu sau, ông ta mới thu hồi ánh mắt: “Con đi theo thái phi học đàn, có được sự yêu thích của thái phi, khiến bà ấy không tiếc dùng tấm kim bài miễn tử tiên đế ban cho để cầu xin trẫm khai ân. Vậy nên con hãy để cho mọi người nghe thử tiếng đàn của con đi, con thấy thế nào?”
Mặc dù mọi người đều cảm thấy khó hiểu khi hoàng thượng đột nhiên lại chuyển chủ đề như thế, nhưng trong lòng họ cũng nảy sinh mong đợi với yêu cầu này của hoàng thượng. Sắc đẹp của Vô Ưu công chúa đã rất kinh tâm động phách rồi!
Mĩ nhân đánh đàn, quả thật là chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu. Ai ai cũng muốn được mở mang tầm mắt!
Duy chỉ có sắc mặt Thi Tề thoáng sững ra, có chút lo lắng liếc nhìn Vô Ưu công chúa. Yêu cầu này của chủ tử chỉ e...
Không đợi Nguyên Vô Ưu trả lời, vì hoàng thượng đích thân mở miệng nên rất nhanh đã có thái giám dâng lên một cây đàn. Trên đại điện, trông cây đàn nổi bật bắt mắt vô cùng.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Nguyên Vô Ưu không hề cử động, nàng vẫn lặng lẽ quỳ ở đó. Một vài thiếu gia công tử và thiên kim tiểu thư đài các tính tình nóng nảy bộp chộp đã bắt đầu mong ngóng, trông đợi, hiếu kì trao đổi ánh mắt với nhau.
Không ít người trong điện cũng bắt đầu sốt ruột theo.
Cố Lăng và Liêu Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau, trong đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417445/chuong-77.html