Bởi vì vừa mới bắt đầu, kết cục đã được định sẵn rồi.
“Chẳng trách ngươi chỉ muốn làm bạn với người chết, từ trước đến nay không muốn tùy tiện bị cuốn vào những vụ án trong cung. Những ngày này, ta mới phát hiện ra bản thân giống như một tên hề nhảy nhót lung tung, cho rằng có thể nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, kết quả là phát hiện ra bản thân chẳng qua chỉ lãng phí công sức mà thôi.”
Liêu Thanh Vân đón lấy bình rượu uống ực một ngụm: “Cố huynh hà tất phải tự coi nhẹ mình như thế?”
“Ha ha, ta biết Thanh Vân huynh định nói điều gì, ít nhất ta cũng không bị liên lụy theo đúng không?” Cố Lăng khẽ bật cười ra tiếng: “Nhưng chính bản thân ta cũng không thể phân biệt rõ, rốt cuộc bản thân tự dựa vào năng lực của chính mình để thoát thân hay là... người khác ban tặng nó cho ta đây?”
Liêu Thanh Vân trầm mặc sau đó nói: “Cố huynh, ngươi say rồi.”
“Ta không say.” Cố Lăng ôm bình rượu tu ừng ực đến khi trong bình chỉ còn nhìn thấy đáy, đột nhiên tức giận ném mạnh đi.
Âm thanh bình rượu vỡ nát trong trẻo vang lên trong đại sảnh. Liêu Thanh Vân coi như không nhìn thấy, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Cố Lăng.
“Ta ngược lại muốn xem xem những kẻ giật dây phía sau rốt cuộc là ai?” Cố Lăng từ tốn nói từng câu từng chữ. Sự kiêu ngạo và tự tôn của hắn không cho phép hắn trốn chạy, hoặc là, hiện thực đã không cho phép hắn trốn chạy nữa rồi. Trừ phi hắn có thể chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417440/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.