Chương trước
Chương sau
Bọn họ vốn chỉ cảm thấy trong bóng tối đang có một bàn tay dơ bẩn đổ dầu vào lửa mà thôi, bây giờ lại cảm thấy bàn tay này đang làm mưa làm gió ở đây.
“Vốn dĩ bí mật tung tin đồn thì cũng thôi, nhưng Ngọc phi nương nương mất con gái nên đau lòng quá độ. Bà ta thế mà lại đi tin lời đồn nhảm nhí kia, làm loạn ở Giáng Mai cung một trận lớn, kinh động đến cả hoàng thượng. E rằng, người đến tuyên triệu chúng ta vào cung cũng đã đang trên đường đến phủ rồi.”
Liêu Thanh Vân và Cố Lăng nghe tin này xong, không hẹn mà cùng âm thầm nhíu mày. Kẻ ẩn náu trong bóng tối này rốt cuộc là ai? Là hung thủ hay lại có thêm một người khác? Nếu là hung thủ thì ngược lại việc này dễ dàng rồi, bọn họ cũng rất nhanh sẽ lần ra được hắn ta.
Nhưng nếu đây không phải là hung thủ, vậy kẻ này có mục đích gì?
...
Ngọc Phi đại náo Giáng Mai cung, các phi tần hậu cung đều không thể ngồi yên được nữa, tất cả đều rục rịch đi về phía Giáng Mai cung.
Tuy hành động gần như điên cuồng, mất đi lí trí của Ngọc phi xảy ra có chút đột ngột, nhưng cho dù Ngọc phi đau lòng quá mức cũng được, hay là mượn cớ đối phó Mai phi cũng được, thực ra những điều này cũng không quan trọng, vấn đề này tự nhiên sẽ có người tìm ra đáp án thay họ.
Cho dù đáp án ra sao? Kết quả thế nào?
Đều sẽ không liên quan gì đến bọn họ, bởi vì những người đi vây xem đều tự biết rõ bản thân mình, các nàng không phải là người trong cuộc.
Hứa Nhân theo Lương quý nhân đi đến Giáng Mai cung, nghĩ đến chuyện Tiểu Hoa Tử bảo hắn làm, tim không khống chế được mà đập thình thịch, trong đầu lại nảy ra vô số suy nghĩ, đồ mà Tiểu Hoa Tử cho hắn rốt cuộc là cái gì? Có liên quan gì đến Hồng Anh cô cô hầu hạ bên người Ngọc phi ở Quỳnh Ngọc Cung?
Đến lúc họ đi đến Giáng Mai cung, đã có không ít chủ tử các cung nhanh chân đến sớm hơn bọn họ.
“Đào Linh Lung, có phải ngươi hại Mộng Nhi của ta?”
Ngọc phi khàn giọng chất vấn Mai phi, nếu như không phải bên cạnh có một đám cung nhân ngăn cản bà ta thì xem chừng bà ta đã lao lên cấu xé Mai phi rồi.
Mai phi đối với tin đồn đột nhiên được truyền ra này cũng rất hoảng sợ, so với Ngọc phi đang điên loạn, bà bình tĩnh đến kì lạ.
“Ngọc phi, tỷ và ta là tỷ muội nhiều năm, cái chết của Đại công chúa, ta có thể hiểu được sự đau khổ của tỷ, nhưng tỷ nghe những lời đồn nói bóng nói gió rồi chạy đến Giáng Mai cung của ta khóc lóc om sòm như một người điên, có phải là ức hiếp người quá đáng không?” Nếu nói Ngọc phi đau khổ vì cái chết của Đại công chúa, bà tin, nhưng nếu muốn bà tin Ngọc phi vì Đại công chúa mà phát điên, có đánh chết thì bà cũng không tin.
Ngọc phi căm hận nhìn chằm chằm Mai phi: “Ức hiếp người quá đáng là ai? Ngươi đừng có ở đây làm bộ làm tịch, trong cung có nhiều tỷ muội như vậy, tại sao nhất định phải là ngươi? Sao lại không ai đồn là Ninh phi? Không ai đồn là Lương quý nhân?”
Ninh phi và Lương quý nhân bên cạnh bị gọi tên nhìn nhau một cái, trên mặt đều rất bình tĩnh.
Mai phi hừ lạnh: “Sử Cầm, ta thấy ngươi không thật sự điên, ngươi là đang giả điên giả khùng kiếm cớ gây chuyện ở đây.”
“Mẫu phi.”
“Mẫu phi.”
Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử sau khi nghe tin tức được truyền tới liền vội vội vàng vàng chạy tới đây, không hẹn mà cùng lúc xông vào, lo lắng lên tiếng.
Mai phi nhìn Ngũ hoàng tử gấp gáp bước tới, vội vã tiến lên kéo hắn lại, mày liễu khẽ chau, sắc mặt thoáng hiện vẻ giận dữ nói: “Kiệt Nhi, sao con lại chạy tới đây?”
Bầu không khí căng thẳng cũng không vì sự xuất hiện của hai vị hoàng tử mà giảm bớt, ngược lại còn có cảm giác càng lúc càng không thể khống chế được nữa rồi.
Bởi vì hình như cả Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng bắt đầu giương cung bạt kiếm với nhau.
Mãi cho đến khi thái giám lanh lảnh hô lên: Hoàng thượng giá đáo! Mọi người ở đó mới bắt đầu hoảng loạn.
Khi nãy nhân lúc sự chú ý của mọi người đều dồn vào sự xuất hiện của hai vị hoàng tử, Hứa Nhân lặng lẽ dịch gần về phía bên cạnh một chút. Bây giờ nhân lúc mọi người nghe thấy hoàng thượng giá đáo mà lui ra, hắn ta cũng rất tự nhiên lui đến bên cạnh Hồng Anh cô cô phía sau Ngọc phi. Trong khoảnh khắc mà mọi người đều cúi người quỳ trên mặt đất, nhanh chóng đặt một vật vào trong tay bà.
Hồng Anh cô cô trong lòng giật thót, theo bản năng quay đầu lại nhìn nhưng lập tức quay đầu trở về, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt, giọng thỉnh an được hô to xung quanh đã che giấu tiếng đập thình thịch của trái tim bà ta.
Khánh Đế không nhìn mọi người đang có mặt, ông ta bước thẳng đến vị trí chủ tọa trong đại điện, ngồi xuống nhìn chăm chú Ngọc phi và Mai phi một hồi lâu, sau đó lại liếc qua các phi tần đến xem náo nhiệt với gương mặt không cảm xúc.
Bầu không khí trong Giáng Mai cung bắt đầu đông cứng lại vì sự xuất hiện của Khánh Đế, trong lòng những người chỉ đến xem náo nhiệt ở đây cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Bọn họ không ngờ rằng hoàng thượng lại biết nhanh đến như vậy, còn đích thân đến đây, sớm biết vậy bọn họ đã không đến góp vui rồi.
“Hậu cung của trẫm hôm nay thật náo nhiệt.”
Nghe giọng nói cao thâm khó dò, không biết vui hay giận này của Khánh Đế, sắc mặt những người ở đây khẽ biến.
Trong đám người đó, sắc mặt thay đổi đáng sợ nhất không phải Ngọc phi, cũng không phải Mai phi, càng không phải là những phi tần đến xem náo nhiệt, mà là Hồng Anh.
Thực ra không cần ngẩng đầu, bà ta cũng biết vật trong tay là vật gì. Nhưng bà ta vì không dám tin mà vẫn lén nhìn một chút.
Khoảnh khắc nhìn rõ vật đó, sắc mặt của bà ta bắt đầu trắng bệch đi, chỉ cảm thấy cả người đều như rơi vào hầm băng, lạnh đến nỗi máu chảy trong người đều đông cứng lại, trái tim như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, cả bầu trời như sụp xuống. Bà mất hết sức lực như muốn ngã xuống, nhưng cả người lại căng cứng lại, quỳ ở giữa mọi người, lỗ tai dường như cũng không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa.
Bà ta không biết đã qua bao lâu, có lẽ rất lâu, cũng có lẽ không lâu lắm, mãi cho đến khi người quỳ bên cạnh bà đều bắt đầu đứng dậy, đôi đồng tử ngây dại của bà mới bắt đầu trở nên có hồn, lí trí cũng tỉnh táo lại.
Bà ta không dám nhìn ai, nhưng đôi mắt lại không khống chế được ngẩng đầu nhanh chóng liếc Hứa Nhân một cái, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt vật bên trong.

Đúng như dự đoán của Liêu đại nhân, thánh chỉ truyền bọn họ vào cung đã đến rất nhanh.
Bên ngoài cửa cung phía đông, Cố Lăng và Liêu đại nhân vừa xuống kiệu, liền nhìn thấy Triệu thống lĩnh và Dư đại nhân đang sốt ruột đứng chờ ở đó.
Hai người nhìn thấy bọn họ xuất hiện, đều vội vàng bước lên trước.
“Cố công tử, lời đồn có phải là sự thật?”
“Cố công tử, trong tay người thật sự có chứng cứ?”
Triệu thống lĩnh và Dư đại nhân gần như đồng thời lên tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hai người, Liêu đại nhân cũng có thể hiểu được tâm trạng của họ lúc này, bởi vì sau khi ông biết được tin tức cũng là vội vã về nhà như vậy.
“Triệu thống lĩnh, Dư đại nhân, hoàng thượng vẫn còn đang chờ, chúng ta vào cung trước rồi vừa đi vừa nói.” Cố Lăng chậm rãi nói.
Lần này, Khánh Đế triệu kiến bọn họ không phải ở Ngự Thư phòng, mà là ở Kim Loan đại điện.
Thi Tề nhìn thấy bốn người liền vội vội vàng vàng đi tới đọc khẩu dụ của Khánh Đế: “Xin ba vị đại nhân đứng chờ ở đây, Cố công tử, mời theo nô tài vào trong.”
Cố Lăng theo Thi Tề bước vào đại điện, đại điện có thể chứa được hàng trăm quan lại, ngay lúc này lại chỉ có mình hắn đứng, lộ sự vắng vẻ vô cùng.
Mắt hắn nhìn theo Thi Tề đang đi lên phía trước, Khánh Đế không ngồi trên long ỷ, mà đứng trên bậc thang bước lên long ỷ, lưng quay lại đối diện với cửa, dường như đang nhìn xa xôi vào long ỷ ở nơi cao nhất kia.
Thi Tề sau khi dẫn Cố Lăng vào đại điện cũng lặng lẽ mà lui về bên cạnh Khánh Đế.
Cố Lăng cung kính hướng Khánh Đế đang quay lưng với hắn, không nhìn ra được biểu cảm gì mà hành đại lễ: “Tiểu thần Cố Lăng tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.