Về phần bà, tại sao bà lại chọn cố gắng giúp đỡ Tam vương gia làm phản, việc này đến nay mà nói đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là Cố thái phi thiếu chút may mắn, vì vậy bà đã thua!
Nguyên Vô Ưu nghĩ như vậy, cũng không chút giấu diếm mà thể hiện suy nghĩ của nàng, việc này cũng đã thành công chọc giận Cố thái phi, bà giận đến mức đưa ngón tay run run chỉ: “Ngươi... được... được lắm... Quả nhiên không hổ danh là con gái của Nguyên Hạo Thiên và Lưu Thị Oánh Hoa, trong xương cốt dường như đều có sự máu lạnh vô tình như phụ thân ngươi vậy.”
Nguyên Vô Ưu im lặng nhìn bà, chậm rãi nói: “Nếu như nương nương cũng cho rằng, Vô Ưu máu lạnh vô tình như phụ hoàng, vậy thì, tại sao người không nghĩ rằng, Vô Ưu và người đó tuy là cha con với nhau, nhưng cũng là kẻ thù giết mẹ, tình cha con sớm đã cắt đứt từ lúc mẫu hậu bị ban rượu độc rồi. Nếu đã không có tình nghĩa cha con, vậy thì còn lại gì chứ?”
Cố thái phi ngây ra như phỗng, chỉ có thể ngây ngốc như vậy mà nhìn nàng.
Tiếng gõ mõ chợt dừng, Vô Ưu đương nhiên cũng trả chùy và mõ lần lượt vào tay Cố thái phi, khẽ nghiêng người, giống như thì thầm vào tai mà nói: “Hay nói cách khác, Thập vương thúc dùng thứ mà người dùng không được đổi cho Vô Ưu một cuộc đời mới, với thân phận này của Vô Ưu đã đủ để hắn làm một cuộc giao dịch rồi. Huống chi... ân tái tạo cuộc đời mới, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417394/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.