Thi Tề cúi đầu thật thấp: “Nô tài tuân chỉ.”
Như vậy cũng tốt, hoàng thượng tuy nói sẽ không miễn xá Vô Ưu công chúa, nhưng Vô Ưu công chúa lại có thể sống tốt hơn một chút ở Nhân Lãnh Cung. Bây giờ, có lẽ Vô Ưu công chúa cũng đã quen với cuộc sống ở Nhân Lãnh Cung, đương nhiên sẽ không có quá nhiều khát vọng với tự do nữa, chủ tử miễn xá hay không miễn xá thực ra đã không còn quan trọng. Có thể sống tại Nhân Lãnh Cung không lo ăn mặc, cũng là kết cục tốt nhất cho nàng.
***
Phủ Hoài vương.
Hoài vương vừa vào phủ, đã có Bùi thái y sớm đứng trong phủ đợi, bước lên bắt mạch cho hắn.
“Bùi thái y, tình hình vương gia nhà ta thế nào?” Tiểu Lý Tử lo lắng hỏi, mỗi năm sau khi vương gia tiến cung trở về đều sẽ bệnh nặng một trận, cho nên ngày này mỗi năm, đều truyền thái y đến Hoài vương phủ đợi lệnh từ sớm.
Bùi thái y nhìn Hoài vương nằm trên giường bệnh, vì chịu gió lạnh mà nửa mê nửa tình, nhắm mắt nghiêm túc bắt mạch, thu tay về: “Ti chức sẽ khai thêm vài đơn thuốc cho vương gia, để vương gia uống, không được để người chịu gió lạnh nữa.”
“Nô tài hiểu, nhưng mà...” Sắc măt Tiểu Lý Tử bắt đầu lo lắng, vương gia mỗi năm gặp nương nương một lần, đừng nói bên ngoài đất trời đầy tuyết, cho dù là long trời lở đất, vương gia cũng sẽ liều mạng vào cung gặp nương nương.
Sau khi Bùi thái y viết đơn thuốc, nhìn Hoài vương bệnh tật liên miên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417391/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.