🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, đỡ hai người đứng dậy. Nàng không nói tiếp mà chỉ xoay người, mắt nhìn thẳng về phía trước. Dáng người mảnh mai nhỏ nhắn ấy hệt như vầng thái dương ngay giữa ban trưa nhưng lại rất trầm tĩnh, khoan thai, rực rỡ tươi đẹp.

Gần đến giữa trưa, mặt trời mùa đông lơ lửng trên bầu trời chỉ tỏa sáng chứ không hề có chút hơi ấm. Nhưng Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử lại cảm thấy mặt trời chói lọi, sáng ngời trên bầu trời cũng không thể bì được ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong đôi mắt công chúa - đôi mắt xinh đẹp kiều diễm vô cùng như yêu ma nhưng cũng giống như tiên nữ!

Cả hai người đều ngơ ngác nhìn, không ai cất tiếng nói câu nào.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy đứng cách đó không xa, cũng giống như Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử, ánh mắt nhìn vào người Nguyên Vô Ưu, cả tinh thần lẫn linh hồn như đang ngưng kết đông cứng lại tại giây phút này.

Không có ai bất ngờ, cũng không có ai kinh ngạc, bởi trong lòng bọn họ đã tự nhận định rằng công chúa không nên ở nơi này.

...

Gió đông bên ngoài lạnh thấu xương nhưng bên trong nội điện lại ấm áp vui vẻ hòa thuận vô cùng. Không còn nghe thấy tiếng đàn khủng bố ma kêu quỷ gào của công chúa Vô Ưu nữa, Ngụy Trung rất mãn nguyện nằm tựa trên chiếc ghế mềm, vô cùng nhàn nhã đùa giỡn các loại bảo bối bản thân sưu tầm được, thoải mái thỏa mãn mà hưởng thụ sự thanh nhàn.

Phúc An bước vào, nhìn thấy dáng vẻ Ngụy công

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417385/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.