Ngụy Trung liếc mắt nhìn căn phòng sau lưng Ngọc Châu, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa vẫn chưa dậy à?”
Ngọc Châu buông mắt, cung kính nói: “Công chúa vẫn chưa rời giường.” Chưa rời giường nhưng sớm đã tỉnh dậy rồi.
“Ha ha, cũng đúng. Trời đông lạnh lẽo, công chúa dậy muộn chút cũng là điều đương nhiên. Ta đi trước đây, ngươi mau đi hầu hạ đi, chờ chút nữa ta sẽ sai người đưa chút củi lửa đến.” Ông ta không ngờ chuyện đã qua năm năm rồi, Thi công công lại có thể đến Nhân Lãnh cung này thêm lần nữa. Tuy không nói thẳng, nhưng trong lòng ông ta vẫn rõ mười mươi những ẩn ý trong lời nói của Thi công công. Cũng may mà năm năm nay, bởi vì kiêng dè băn khoăn nên ông ta không ngu ngốc đến mức bắt nạt trên đầu trên cổ chủ tớ ba người bọn họ. Những thứ phải có như cơm canh củi lửa bình thường, quần áo bốn mùa ông ta cũng đều đưa đến.
Ngọc Châu nhún gối: “Cảm ơn công công, Ngọc Châu cung tiễn công công!”
Sau khi Ngụy Trung đi, Ngọc Thúy mới bước ra từ phòng bếp, nhìn cái gói đồ lớn trong tay Ngọc Châu, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đây...” Lương phi nương nương chẳng qua chỉ sinh một hoàng tử thôi mà. Cứ cho là hoàng thượng rất đỗi vui mừng đi chăng nữa thì cũng chỉ thưởng cho tất cả cung nhân ở Lương Cảnh cung thôi, làm sao có thể thưởng cho toàn cung được cơ chứ? Hơn nữa là ai ai cũng có phần? Chẳng lẽ đây là đặc biệt thưởng cho công chúa chăng?
Hai mắt Ngọc Châu phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/274337/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.