“Bởi vì Lưu Đông là do tôi giết. Những gì anh nợ tôi thì phải trả cho tôi. Lấy cái mạng này của anh căn bản không đủ để vơi đi nỗi hận trong lòng tôi. Tôi muốn anh ngay cả chết cũng phải mang trên người ba chữ “tội tử hình” này. Tôi muốn hai đứa con hoang của anh và Vương Oanh cả đời này cũng không rửa trôi được những vết nhơ do lỗi lầm của hai người gán lên người chúng nó. Tôi muốn Vương Oanh phải sống cả đời trong cái giá thê thảm này.”
Đồng tử Trần Bạch mở lớn hết cỡ nhìn cô. Lam Vân vẫn tiếp tục nhỏ giọng thì thầm lẩm bẩm: “Anh nói xem, nếu không có anh thì tương lai bọn họ làm thế nào để sống tiếp đây? Trong bụng cô ta còn đang mang đứa con trai mà cô ta một lòng một dạ muốn sinh ra cho anh. Anh không còn là một cục trưởng Trần có tiền có quyền nữa mà là một kẻ sắp phải chết. Thai nhi tám tháng trong bụng cô ta chỉ thêm một tháng nữa là chào đời rồi, sau này phải làm thế nào mới tốt đây?
Cả người Trần Bạch bắt đầu run lẩy bẩy như rét lạnh.
“Lúc biết được Kỳ Kỳ của tôi phải chết vì các người thì tôi đã thề rằng tôi phải giết chết anh. Lưu Đông đáng chết, Vương Oanh đáng chết, nhưng người đáng chết hơn cả là anh, anh mới là tên đầu sỏ. Anh đã phản bội tôi, hại chết con gái tôi. Con bé còn chưa kịp lớn lên. Chỉ vì có người bố như anh mà nó phải rời xa tôi sớm như vậy đấy. Anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/274330/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.