Thì ra "bắt đầu không vui" là thế này đây. Vẫn là đang cười, nhưng là nụ cười khiến người ta phát lạnh, vẫn là bình tĩnh, nhưng lại giống như mặt biển tĩnh lặng trước cơn sóng lớn, không biết lúc nào sẽ bùng nổ.
Lúc này, Thái Sử Lan đã bị Dung Sở tự mình lôi xuống núi. Nàng rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là không giận mà uy, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là lạnh thấu tâm can.
Dung Sở không có giết nhân yêu kia, nhưng sắc mặt kẻ kia so với chết còn thảm hại hơn. Rõ ràng là hắn cảm thấy còn sống trở về tuyệt đối so với tự sát kinh khủng hơn rất rất nhiều. Nhưng Dung Sở không cho hắn chết, hắn cũng không dám không nghe. Thái Sử Lan còn nhớ rõ lúc hắn đứng lên, nàng thấy cả quần hắn đều ẩm ướt, khí phách hiên ngang thấy chết không sờn lúc trước, thời điểm đó đều như bị nghiền ra bã. Nàng không thể hiểu nổi, trên đời này ngoài cái chết ra, còn gì đáng sợ hơn nữa đây?
Nàng liếc mắt nhìn sang Dung Sở đang nhếch môi cười. Người này ngày thường vui vẻ nhàn nhã, vậy mà một khi thật sự tức giận, khí chất không giận mà uy liền phút chốc bùng phát, giống như một vị thần xua tan đi mây mù bao quanh, để lộ một thân lấp lánh ánh vàng.
Có lẽ, người kia tuy rằng không ngừng khiêu khích Dung Sở, nhưng cũng sẽ không bao giờ dám vượt qua giới hạn của hắn. Cho nên, khi Dung Sở thật sự "không vui", người đó sẽ lập tức lùi lại một bước, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-khuynh-thien-lan/52463/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.