Quay trở lại thời điểm Thái Sử Lan bị gió lớn quật ngã.
Lầu cao phía xa, gió xuân thổi nhẹ. Bên cạnh lan can cẩm thạch, Dung Sở chỉ dao về phía trời Nam.
Lúc ánh dao chạm tới mặt Thái Sử Lan, nàng từng rất không kiên nhẫn, quay đầu phẩy phẩy tay.
Khoảng cách xa như vậy, người kia chỉ tùy ý vung tay, có người đứng dưới chân tường cũng chưa chắc đã phát hiện. Nhưng mà phía lầu bên này, tay cầm dao của Dung Sở đột nhiên dừng lại.
Ngón tay vừa động, hắn đem dao cất vào trong tay áo, tạo thành một đường cong sáng ngời, như ánh mắt mĩ nhân liếc mắt đưa tình..
Hắn lập tức phi thân. Áo bào rộng lớn bay bay trong gió, như mây trôi bồng bềnh, nháy mắt đã thấy hắn đứng lặng trên mái nhà.
Đôi mắt sáng tựa sao đêm, trên tay hắn cầm một nụ hoa màu xanh ngọc, cánh hoa khép chặt như say giấc nồng. Dung Sở nhìn về phía Thái Sử Lan, tay áo khẽ phất..
Giống như cảm nhận được hương Thiên Lý hòa quyện trong gió, nụ hoa kia từ từ nở ra.
Đây chính là hoa Vị Văn, "Hoa Vị Văn nhớ thương hương Thiên Lí". Bất luận là kẻ nào, trên người chỉ cần dính chút mùi Thiên Lí, đều có thể khiến cho Vị Văn nở hoa. Hương Thiên Lí càng nồng, Vị Văn nở càng rộ.
Dung Sở nhếch môi, bông hoa trong tay từ từ rơi xuống.
Lập tức, một bóng đen tung người bay qua, đón lấy hoa Vị Văn, đáp xuống thân ngựa phía sau bờ tường. Nơi đó, một hàng dài kị sĩ đang đứng yên đợi lệnh. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-khuynh-thien-lan/52448/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.