Editor: Imelda Phạm
Cảnh Thái Lam rơi thẳng xuống sườn núi.
Trí nhớ của tiểu tử này rất tốt, ngay khi bị ngã xuống, nó liền nhớ tới lời ma ma từng dạy – một ngày gặp nạn, trước tiên phải bảo vệ đầu thật tốt. Ý nghĩ này vừa lóe lên, nó liền giơ tay ôm lấy đầu.
Cũng là sườn núi không phải quá dốc, dọc đường cũng không có quá nhiều bụi gai. Mặc dù vậy, y phục của Cảnh Thái Lam vẫn bị mài rách trong nháy mắt, trên người nó lúc này chỉ còn lại nhuyễn giáp đặc chế của Dung gia, vừa hay bảo vệ nó không bị bất kỳ thương tổn nào.
Thân thể Cảnh Thái Lam bỗng nhiên chấn động, quá trình lăn lộn cuối cùng cũng dừng lại. Cảnh Thái Lam ngẩng đầu lên, chỉ thấy xung quanh toàn là khói vàng, mùi thuốc súng nồng nặc xộc vào mũi. Cảm giác dưới thân vô cùng mềm mại, nó vươn tay sờ xoạng một chút, sau đó không nhịn được ho khan. Ho khan hai tiếng, Cảnh Thái Lam chợt thấy dưới mông có thứ gì đó động đậy.
Cảnh Thái Lam khiếp vía, giơ tay xua tan khói bụi trước mặt, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới là một đôi mắt đen ngòm hung ác đang nhìn nó chằm chằm.
Khoảnh khắc ấy, mắt to nhìn mắt nhỏ, ai nấy đều ngơ ngẩn.
Trong cặp mắt kia có đau đớn, có mê man, có ngạc nhiên, lại thêm một vài cảm xúc hỗn độn khó nói. Hắn ta nhìn thẳng vào Cảnh Thái Lam, dường như còn đang nghĩ xem tại sao ở tình huống này rồi mà còn gặp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-khuynh-thien-lan/3029384/quyen-1-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.