Chương trước
Chương sau
Editor: Imelda Phạm

Bên thành Đông Xương, Dung Sở và Kiều Vũ Nhuận đấu trí, phía thành Bắc Nghiêm, Thái Sử Lan và Tô Á đã cùng nhau lên đường. Hai người sắp xếp một ít đồ dùng đơn giản, cầm theo lệnh bài, một đường hướng thẳng đến thôn Tam Điền. Trời còn chưa sáng đã tới nơi, Thái Sử Lan không vội vào thôn mà vòng qua quan sát đê điều một lượt.

Dưới đê đáng ra phải có cọc tiêu đo mực nước, thế nhưng hiện tại lại chẳng thấy đâu. Thái Sử Lan nhìn quanh một hồi, ước chừng mức nước hiện tại đã rất cao. Mỗi con đê đều có một giới hạn nhất định. Thế nhưng, đê Nghi Hà mới tu sửa năm ngoái, nên chẳng mấy ai nghĩ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Đê Nghi Hà chia thành năm đoạn, hai dài ba ngắn, tất cả đều từ trăm dặm trở lên, chia nhau vây quanh các thôn có địa hình thấp ở hạ lưu sông Nghi Hà. Những năm gần đây nhờ có đề điều, lại thêm phù sa bồi đắp, ruộng nước quanh đây không ngừng được mở rộng, trở thành nơi cung ứng rau dưa cho toàn thành, có khi còn là cả quân doanh các vùng lân cận. Do đó, nơi đây dần trở thành chỗ ở lý tưởng của người dân. Hiện tại, con số hộ gia đình sinh sống quanh vùng đã lên tới vài nghìn.

Nếu như thật sự có ngày vỡ đê, không những mạng người, dân sinh, thu hoạch sáu tháng cuối năm của nhân dân, mà ngay cả quân doanh cách xa trăm dặm đang chuẩn bị chiến tranh với Tây phiên cũng sẽ bị đả kích nặng nề.

Thái Sử Lan đi dọc đê bá một hồi, phát hiện rất nhiều khe hở. Hỏa Hổ nói tình thế nguy ngập, e rằng thực sự lửa sém lông mày.

Trời dần hửng sáng, Thái Sử Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy di dời dân cư trong vòng ba ngày mà không có quan phủ chống đỡ là điều không thể. Trước hết vẫn nên xác định nơi nào có khả năng vỡ đê lớn nhất, kêu gọi người dân nơi đó rời đi đầu tiên, một ngày xuất hiện vỡ đê cũng dễ thuyết phục những hộ còn lại.

Nàng và Tô Á cưỡi ngựa đi hết một vòng con đê, thống kê tình hình lân cận, địa hình, mực nước, sau đó nhanh chóng trở về thành Bắc Nghiêm chuyển tin tức cho Hỏa Hổ, xin hắn đưa ra phán đoán.

Tô Á nói việc này muốn làm xong cần nhiều thời gian, Thái Sử Lan liền quyết định chia ra hai ngả hành sự. Nàng ở lại thôn Tam Điền chờ tin tức, đồng thời khuyên bảo bách tính dời đến chỗ cao.

Trước tiên, Thái Sử Lan tìm gặp trưởng thôn. Trưởng thôn vừa nghe nói nàng từ phủ thành Bắc Nghiêm tới thì cuống cả lên, cho rằng lại tới lúc thu thuế, sau cùng biết được nàng là muốn tìm nơi ở tạm mới thở ra một hơi, nhanh chóng đưa nàng tới một gia đình làm nông tương đối giàu có. Nhà này phòng rộng ngói xanh, thêm hai sân nhỏ, ngoài dặm sạch sẽ, xem ra là nơi khá giả khó có được của thôn.

Thái Sử Lan không có ý kiến gì, toan bước vào cửa thì đột nhiên dừng lại. Phía xa xa, trên đường nhỏ trong thôn, Triệu Thập Tam bước về phía nàng, trên vai là Cảnh Thái Lam đang cười hì hì, vẫy tay gọi “ma ma”.

“Không phải là không cho phép con tới hay sao?”

“Thập Tam dẫn con tới.” Cảnh Thái Lam cười ha hả, “Thập Tam dẫn con tới.”

Triệu Thập Tam nghe vậy liền méo mặt, cười khổ. Thái Sử Lan híp mắt nhìn hắn, chờ lời giải thích.

“Người nói…” Triệu Thập Tam lên tiếng, “Hoặc là dẫn người tới, hoặc là đi tìm cái chết.”



Một lát sau, Thái Sử Lan yên lặng quay đầu, thở dài – có đôi khi, giáo dục trẻ nhỏ quá mức hiệu quả cũng không phải chuyện tốt.

Khoảnh khắc trông thấy tiểu tử kia cười đến vô tâm vô phế, nàng thu hồi bước chân, quay người chỉ vào nhà tranh sát vách, “Kia là nơi chúng ta sẽ ở.”

Thôn trưởng nghe vậy sửng sốt, “Nhà Qua lão tam nghèo không đủ ăn, sao dám tiếp đãi các vị đại nhân.”

“Vừa đúng ý ta.” Thái Sử Lan nói.

Qua lão Tam quả thực là người số khổ, một nhà không trọn vẹn. Phụ thân lão Qua câm điếc, mẫu thân bị mù, ngay đến bản thân lão cũng là người mù, lão bà ngây ngốc, còn có bốn người con, một mù, một câm, chỉ có hai người khỏe mạnh bình thường.

Trong nhà bốn bề trống trơn, không có lấy một thứ trông giống đồ dùng sinh hoạt. Phía trên bếp lò lấy xẻng làm nồi, giường là ván gỗ, dưới chân kê vài viên gạch. Mấy ngày nay mưa gió bão bùng, nước đã ngập đầy dưới giường, khiến cho người nhìn không khỏi nghẹn lòng.

Cảnh Thái Lam vừa tiến vào liền há hốc mồm, ánh mắt ngập vẻ khó tin – A! Đây là chỗ cho người ở sao?

Ngay sau đó, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào chóp mũi, nó vội vàng ngậm miệng, ngăn lại cảm giác buồn nôn đang trào dâng, bởi nó biết, nếu như thật sự ói ra, ma ma nhất định không vui.

“Nếu đã muốn đi theo ta, vậy thì ở lại nơi này.” Thái Sử Lan nhìn thẳng vào mắt nó, “Không được phép kêu khổ kêu mệt. Con là nam nhi, cần phải chịu trách nhiệm về quyết định của mình”.

Cảnh Thái Lam hơi do dự, sau cùng vẫn gật đầu, “vâng” một tiếng.

“Nơi này sao có thể ở, ngộ nhỡ dính bệnh thì phải làm sao?” Triệu Thập Tam liếc mắt nhìn căn nhà một vòng, không khỏi rùng mình, “Không được. Không được.”

“Ngươi là cha nó?”

Triệu Thập Tam hoảng sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, “Ngươi điên sao? Lời này mà cũng dám nói…”

“Ngươi là trượng phu của ta?”

“A a a…” Triệu Thập Tam giơ tay đầu hàng, “Ta thà đi vào nhà lao Tây Cục cũng không…”

“Coi như ngươi tự biết mình biết người, tự thấy bản thân không xứng với ta.” Thái Sử Lan gật đầu, dẫn theo Cảnh Thái Lam đi lên, “Vậy ngậm miệng được rồi.”

Triệu Thập Tam cúi đầu, lẳng lặng đi ra.

“Mua lấy ít đồ dùng cần thiết, tốt nhất chuẩn bị thêm một cái thuyền.” Thái Sử Lan nhìn căn nhà tồi tàn trước mặt, hướng về phía bóng lưng Triệu Thập Tam đang sa sút tinh thần, hô lên.

Bóng lưng hắn co rúm một cái, sau cùng cắn răng rời đi.

Cả nhà Qua lão tam sợ hãi núp ở góc giường, không biết làm sao tiếp đãi khách nhân. Mấy đứa nhỏ đều không dám ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt góc áo.

Bấy giờ, chỉ có một người vóc dáng nhỏ nhắn bọc trong chăn dày đứng lên, tựa như dùng hết sức lực mới nhóm được ít lửa, đun một chút nước, sau đó rửa sạch chiếc chén, rót lấy hơn nửa, cẩn thận bước tới.

“Đệ đệ uống nước đi.”

Giọng nói non nớt trong trẻo, khiến người nghe không khỏi cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Qua ánh đèn nhàn nhạt, Thái Sử Lan nheo mắt, muốn nhìn rõ gương mặt đứa nhỏ đối diện, nhất thời hai mắt phát sáng.

Ai nha, là ổ gà ra kim phượng, nhà nghèo sinh mỹ nhân nha! Không ngờ ở một chỗ nghèo nàn rách nát thế này lại có một đứa nhỏ xinh đẹp nhường kia.

Tiểu cô nương chẳng qua chỉ mới năm, sáu tuổi, quần áo rách rưới nhưng rất sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy hơi xanh xao lại chẳng hề dơ bẩn, sống mũi thẳng tắp, cánh môi đỏ mọng tựa anh đào, đôi mày là liễu, lông mi cong dài cùng hai mắt to tròn long lanh ánh nước.

Một nhà toàn người tàn tật như này, vậy mà sinh được một hài tử có dáng dấp quý nhân, khiến người ta ngẩn ngơ cho rằng là do đầu thai sai chỗ.

“Đứa nhỏ này thật tội nghiệp.” Phía sau, thôn trưởng thở dài một hơi, “Bề ngoài xuất sắc như vậy, sinh ở đâu không sinh, lại chọn đúng nhà Qua lão tam. Tuy rằng đẹp người đẹp nết, nhưng đôi mắt lại mù… Ta từng nhiều lần khuyên Qua lão tam bán nó đi, để nó tới một chỗ tốt, gia đình cũng có thêm chút tiền trang trải cuộc sống, vậy mà lão tam cứ khăng khăng không chịu…”

Đứa nhỏ này bị mù ư? Đôi mắt đẹp như vậy, thế nhưng lại là mù?

Tiểu cô nương nhanh nhẹn hoạt bát, Cảnh Thái Lam chẳng qua mới “ừ” một tiếng, nó liền biết đây là đệ đệ, phương hướng đưa nước cũng không tệ, không ngờ lại là một người mù.

Cảnh Thái Lam nghe không hiểu ý trưởng thôn, nhìn tiểu cô nương cười ha ha, đón lấy cốc nước, còn mở miệng khen: “Tốt…tốt…”

Thái Sử Lan tự tay bưng bát nước cho nó. Tiểu sắc lang một bên nhìn chằm chằm tiểu cô nương không chớp mắt, một bên không mấy để ý uống một hụm lớn, sau đó “Ai nha!” một tiếng.

Bị bỏng rồi…

“Đệ đệ uống chậm thôi.” Tiểu cô nương kia cười nói, chu miệng nhỏ thổi thổi chén nước.

Cảnh Thái Lam si ngốc nhìn đứa nhỏ, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy mặt người ta, không nói một lời hôn *bẹp* một cái thật vang.

Tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, bị như vậy không khỏi ngượng ngùng, cười tủm tỉm lau lau mặt, nói: “Đệ đệ thơm quá!”

Cảnh Thái Lam nghe thế thì cười tới nỗi không thấy lá cờ tổ quốc.

Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, yên lặng nhìn nó – nhanh như vậy đã rơi vào lưới tình rồi? Có vợ quên mẹ quả nhiên là triết lý ngàn đời.

Ngay lúc này, Cảnh Thái Lam đâu biết bản thân trong mắt Thái Sử Lan lại bỉ ổi như vậy. Nó chỉ là tự dưng thấy thích tiểu cô nương này mà thôi. Từng gặp qua nhiều nữ tử, nhưng bọn họ đều là người đã trưởng thành, còn Thái Sử Lan lại càng không cần nói tới, không những trưởng thành còn lạnh lùng nghiêm khắc. Thái độ của những người kia đối với nó, không phải cung kính thì cũng là xa cách, duy chỉ có Thái Sử Lan rất tốt, nhưng tình tính lại cứng rắn hướng nội. Hiện tại tự dưng gặp một tiểu cô nương chạc tuổi mình, vừa xinh đẹp vừa ân cần chu đáo, trong nháy mắt liền khiến nó có cảm giác như tìm thấy ốc đảo tươi mát giữa hoang mạc mênh mông cát vàng.

Trước kia nó cũng không phải chưa từng tiếp xúc qua với nữ hài tử, chỉ là bọn họ ai nấy thân phận phú quý, Cảnh Thái Lam cảm thấy không mấy hứng thú. Thế nhưng cô nương này mộc mạc đáng yêu, ngược lại khiến nó vô cùng cao hứng.

“Ở…ở…hi hi…” Tiểu tử không ngại nơi đây rách nát bẩn thỉu, nằng nặc ôm lấy bắp đùi Thái Sử Lan không chịu rời đi.

Thái Sử Lan xoa xoa đầu nó, “Chỉ cần không hối hận là được.”, nói rồi nàng quay sang đưa cho trưởng thôn một chuỗi đồng tiền, nhờ ông ta mua chút đồ ăn tới. Lúc này, cơn hoảng sợ cũng đã qua đi, Qua lão tam bắt đầu đi ra lấy thức ăn. Bữa sáng rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một chút cháo loãng trộn với hạt ngô đã chuyển màu nâu đen.

Bữa sáng này là do tiểu cô nương tên Tiểu Ánh làm. Tuy rằng em trai em gái khỏe mạnh bình thường, nhưng bởi tuổi còn quá nhỏ, cho nên Tiểu Ánh dù mới lên sáu đã gánh vác gần như toàn bộ việc nhà.

Cảnh Thái Lam cứ mãi dính chặt không rời Tiểu Ánh. Thái Sử Lan cũng không có ý kiến gì, nàng đưa Cảnh Thái Lam đến đây, cũng chính là muốn để cho nó thấy, phía sau cung vàng điện ngọc nguy nga tráng lệ, có càng nhiều cảnh đời nghèo khó không thể tưởng tượng.

Tiểu Ánh lấy bột ngô làm cơm, Cảnh Thái Lam liền giúp một tay. Tiểu Ánh múc ra nửa muôi, Cảnh Thái Lam đứng cạnh gãi gãi đầu, cầm một cái muỗng lớn, cười ha ha múc đầy một muỗng, trao cho Tiểu Ánh như đang dâng vật quý.

Tiểu Ánh sờ sờ cái muôi, cười nói, “Đệ đệ, không cần nhiều như vậy.”

Cảnh Thái Lam nghi hoặc buông muôi xuống, còn thầm nghĩ nhiều như thế cũng đâu đủ ăn đâu.

Tiểu Ánh đun nước, Cảnh Thái Lam liền chạy tới giúp nhóm lửa. Đứa nhỏ cúi đầu chổng mông thổi thổi cái bếp, thổi tới nỗi bụi than đen sì dính đầy trên mặt, thế nhưng ngọn lửa lại cứ lúc cháy lúc không. Cũng may tính tình tiểu cô nương rất tốt, không hề trách móc lấy một câu, chỉ chậm rãi nói, “Đệ đệ, nhìn ta này… Đệ đệ, bây giờ không cần quạt nữa.”

Tiểu Ánh quấy ngô trong nồi, Cảnh Thái Lam cũng lăng xăng đứng lên ghế đẩu, cầm cái muỗng liều mạng khuấy khuấy, khuấy tới nỗi cháo ngô bắn tung tóe ra ngoài, bắn cả lên mặt Tiểu Ánh. Tiểu cô nương nhanh tay quệt đi, lại cho ngón tay vào miệng nhấm nháp. Cảnh Thái Lam kinh ngạc nhìn vết đỏ do bị bỏng trên mặt Tiểu Ánh, “Tỷ tỷ…đau sao…”

“Không đau…” Tiểu cô nương thông minh ngay lập tức hiểu ý nó, cười dịu dàng, “Cháo rất ít, không thể lãng phí được.”

“Ma ma…” Cảnh Thái Lam mù mờ quay sang nhìn Thái Sử Lan.

“Đây là cảnh sinh hoạt của dân chúng. Dù rằng không phải tất cả, nhưng có rất nhiều người có hoàn cảnh giống vậy, cũng có người còn khổ cực hơn.” Thái Sử Lan nói, “Cảnh Thái Lam, con đừng bao giờ tin tưởng hoàn toàn những lời quan lại trong triều nói, cái gì mà mùa màng bội thu, bách tính an cư lạc nghiệp, hết thảy đều bình an. Ở những nơi con không thấy được, vĩnh viễn có những mảnh đời cực khổ tồn tại. Điều mà con phải làm, chính là tìm cách khiến bách tính đủ ăn đủ mặc, được hưởng giáo dục.”

Cảnh Thái Lam yên lặng nhìn Tiểu Ánh, lại quay đầu nhìn Thái Sử Lan, sau đó cắn cắn đầu ngón tay, “Sống đời đủ đầy.”

Thái Sử Lan nghĩ thầm, không biết là nó muốn để toàn bộ bách tính sống đời đủ đầy, hay là cho nữ nhân nó nhìn trúng sống tốt đây?

Thế nào cũng được.

Người trước là một đế vương tốt, phía sau là một nam nhân tốt. Tất cả đều là thành công.

Cháo chín rất nhanh. Bởi không có bàn ghế, nên mỗi người đều cầm một cái bát ngồi xuống nền đất mà ăn. Tiểu Ánh múc cháo cho Thái Sử Lan và Cảnh Thái Lam trước tiên. Bát cháo như chỉ có mấy hạt gạo, bột ngô cũng lưa thưa nhìn chẳng ra sắc vàng. lại còn có thêm một vật màu đen to bằng ngón tay, không mùi không vị ở ngay chính giữa. Là cà rốt khô sao?

Cảnh Thái Lam ôm bát, ngây ngốc ngồi một chỗ, không biết phải làm thế nào. Dạ dày của nó đã quen với của ngon vật lạ, thực sự không cách nào sản sinh hứng thú với thứ đồ không sắc không hương này. Đối diện nó, lão bà ngốc của Qua lão tam đang sì sụp húp cháo, mới chốc lát đã uống sạch một bát, còn thè lưỡi ra liếp sạch chút nước còn sót lại trong bát mới thôi, cảnh tượng này khiến Cảnh Thái Lam nhìn tới ngây cả người.

“Đệ đệ mau ăn đi.” Tiểu Ánh cầm một bát gỗ nhỏ chỉ có chút cháo, cười híp mắt nhìn Cảnh Thái Lam.

Cảnh Thái Lam ngây ngốc uống một ngụm cháo, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại như cái bánh bao. Đờ ra nửa ngày, lại thử cắn một miếng cà rốt khô. Ngay lập tức, một mùi vị mặn đắng quỷ dị tràn ngập cổ họng. Ánh mắt nó lập tức tối sầm, *phì* một tiếng liền nhổ ra.

Nó vừa nhổ ra liền biết bản thân đã mắc phải sai lầm, dè dặn nhìn Thái Sử Lan. Thái Sử Lan chỉ tay vào bát, nói: “Con có phát hiện hay không? Trừ hai chúng ta, không bát của ai có cà rốt khô cả.”

Cảnh Thái Lam nhìn quanh bốn phía, quả nhiên đúng như lời Thái Sử Lan nói. Nó chớp chớp đôi mắt to tròn, lòng đầy hoang mang khó hiểu, “Là vì không ngon nên không ai ăn sao?” Nó bĩu môi, bắt đầu giậm chân, “Đáng ghét! Đáng ghét!”

“Nếu đệ đệ không thích ăn thì cho ta đi!” Tiểu Ánh vội vàng cười, cẩn thận nhét vào miệng tiểu đệ đang nhìn chằm chằm về phía này. Đứa bé kia lập tức nhai lấy nhai để, khóe môi vẽ lên nụ cười thỏa mãn.

Cảnh Thái Lam lại choáng váng.

“Thứ này đối với bọn họ là thức ăn ngon. Con hiểu chưa?” Thái Sử Lan nói, “Con lãng phí đồ ăn ngon của bọn họ. Mau mau tự mình xin lỗi đi!”

Đúng lúc này, trưởng thôn đi tới, mang theo mấy cái màn thầu và một ít thịt khô, còn có cả mấy chiếc bánh ngọt nhà làm. Cảnh Thái Lam cúi đầu, nói lí nhí: “Ta không ăn, tỷ tỷ ăn đi.”

Bọn nhỏ nhà Qua lão tam hoan hô xông lên, chỉ có Tiểu Ánh quay sang hỏi Thái Sử Lan, xác nhận còn thừa bánh mới cầm lấy hai cái bánh bao đưa cho ba mẹ, sau lại cầm thêm một chiếc bánh ngọt, ngồi xuống cạnh Cảnh Thái Lam.

“Đệ đệ ăn bánh ngọt đi.”

“Tỷ tỷ không trách đệ sao?”

“Đệ đâu có làm gì sai. Kỳ thực cà rốt khô rất có ăn. Ha ha, nhưng ăn vào tương đối chắc bụng.”

“Đệ… chỉ là đệ thấy nó đen sì… Thật đáng sợ…”

“Đen sì…đen sì là thế nào?”

“Hả…”

“Đệ đệ, tỷ không nhìn được? Có thể nói cho tỷ biết đen là thế nào không? Trưởng thôn nói không nhìn thấy chính là màu đen… Tỷ nghe nói còn có trắng, xanh, vàng, tím.”

“Đúng vậy. Giày đệ đeo màu xanh, dây lưng màu vàng, rất đẹp! Vì sao tỷ lại không nhìn thấy.”

“Từ nhỏ tỷ đã như vậy rồi.”

“Không nhìn thấy…là như thế nào?”

“Chính là không có dáng vẻ…tất cả mọi thứ đều không có dáng vẻ…Cha, nương, đệ, muội…đều không có dáng vẻ…”

“Tỷ khóc sao…”

“Không có…Kỳ thực không có sao đâu, tuy là tỷ không nhìn thấy, nhưng có thể sờ được. Ừm…giày màu xanh, dây lưng màu vàng, còn mặt đệ hẳn là rất trắng, rất đáng yêu…”

“Vậy tỷ sờ nhiều nhiều chút…”

“Ừm…”

Thái Sử Lan bước ra ngoài. Lúc này, mưa đang tạm ngưng, không khí mát lành. Nàng ngửa đầu hít sâu một hơi.

“Trưởng thôn.” Nàng quay đầu nói với trưởng thôn, “Phiền người tập trung thôn dân, ta muốn truyền đạt lại mệnh lệnh của quan phủ Bắc Nghiêm.”

Thôn trưởng nghe vậy lập tức đi gõ chuông. Rất nhanh, thôn dân đã tề tụ đông đủ. Đa số bọn họ quần áo tả tơi. Nơi này tuy rằng nơi nơi đều là ruộng lúa, nhưng phần lớn nông dân đều là tá điền*, Bắc Nghiêm lại là quân thành, nên còn có thêm thuế quân. Bách tính quanh năm suốt tháng vất vả làm lụng, số tiền kiếm được chẳng có bao nhiêu, lại phải lấy ra nộp thuế, khó mà có một cuộc sống ấm no.

(*Tá điền: người làm thuê cho địa chủ.)

“Đê Nghi Hà sắp vỡ.” Thái Sử Lan đi thẳng vào vấn đề, “Mong mọi người nhanh chóng rút lên vùng núi.”

Dân chúng nhất thời ngẩn ngươi, ngay sau đó liền bàn tán xôn xao.

“Sao có thể!”

“Không được, lúa nước nhà tôi vừa mới gieo hạt.”

“Trời cũng không còn mưa nữa, vỡ là vỡ thế nào!”

“Không phải mấy ngày trước sở Hà Bá vừa tới kiểm tra mực nước sao, chẳng phải nói mọi thứ đều ổn ư? Tại sao bây giờ lại nói thế này?”

“Xem mực nước cái gì nữa, sào tre đã bị bẻ về đốt củi từ đời nào rồi.”

“Cô nương này là người của quan phủ à? Quan phủ cũng có nữ nhân sao? Không phải lừa người đấy chứ?”

“Ừ, đúng. Gạt người đấy! Về thôi! Về thôi!”

Một đám người phẩy phẩy tay, sau đó nhanh chóng giải tán.

Trưa hôm đó, Thái Sử Lan đi hết ba thôn lân cận, hầu như nơi nào tình hình cũng thế. Mãi tới xế chiều, Tô Á mới chạy hồng hộc về, truyền đạt lại phán đoán của Hỏa Hổ. “Tam Điền, Minh An, bốn phía nước vây, đê đập quanh năm thôn lẫn Tiên Am tất vỡ. Cầu Bát Bách, Lục Đô, đài Hưng Long có khả năng gặp nguy, đề nghị di chuyển tới chỗ có địa hình cao, thôn trang phía Tây có thể giữ nguyên.”

Tám thôn trang đều phải di dời, chuyện này liên quan tới tính mạng mấy nghìn người.

“Thôn nào có nguy cơ vỡ đê cao nhất?”

“Minh An.”

“Vậy chúng ta tới Minh An.” Thái Sử Lan trở về nhà Qua lão tam, nói với Tiểu Ánh, “Tiểu Ánh, đê Nghi Hà đã sắp sụp. Trong hôm nay, vô luận thế nào, con cũng phải khuyên người nhà di chuyển tới chỗ cao. Bãi đất của Dương gia sát vách địa thế không tồi.”

Tiểu Ánh kinh ngạc hé miệng, suy nghĩ một lát, sau đó im lặng thu dọn đồ đạc, nói với cha, “Chúng ta sang khu đất Dương gia lánh tạm một thời gian cha nhé!

Thái Sử Lan nói đê sắp vỡ, người khắp thôn ai ai cũng hoài nghi nàng, vậy mà đứa nhỏ không thể nhìn được này lại lập tức tin tưởng.

Thái Sử Lan yên lặng nhìn tiểu cô nương. Như cảm nhận được ánh mắt nàng, Tiểu Ánh quay đầu, mỉm cười, “Dù con không nhìn thấy, con vẫn có thể nghe được. Có người giọng nói nhẹ nhàng, bay bổng như mây, nhưng chưa chắc đã đáng tin. Có người lại không nói quá nhiều, nhưng mỗi chữ đều rất sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy rất an tâm, giống như…” Tiểu Ánh ngừng lại một chút, dường như bởi không nghĩ ra từ mà xấu hổ cười cười, “…giống như rễ cây, rất vững vàng.”

Lời nói ra, làm sao biết được có sạch hay không? Sạch sẽ, chẳng qua chỉ là cảm nhận của con người. Thế giới của đứa nhỏ này toàn một màu đen, tâm hồn nó ngược lại trong trẻo tinh thuần, cảm nhận nhờ thế càng thêm rõ ràng tinh tế.

Thái Sử Lan gật đầu, ôm lấy Cảnh Thái Lam. Tiểu tử kia lại nhất quyết không chịu đi, bám chặt góc áo Tiểu Ánh, “Con ở lại bảo vệ bọn họ…Con ở lại bảo vệ bọn họ…”

Triệu Thập Tam vừa vào cửa, nghe vậy không khỏi bật cười một tiếng.

Thái Sử Lan nhìn đứa con trai nửa đường nhặt được kia, khinh bỉ nghĩ thầm – còn không phải nhà ngươi ham mê nữ sắc sao? Giờ còn ra vẻ chính nghĩa cơ đấy! Tại sao trước đây ta không có phát giác da mặt ngươi dày tới mức này chứ?

“Vậy giao cho ngươi. Bảo vệ bọn họ cho tốt.” Nàng gật đầu với Triệu Thập Tam, sau đó vội vã xoay người rời đi. Triệu Thập Tam há hốc mồm, tin tức mới tới còn chưa kịp nói ra, bóng lưng Thái Sử Lan đã khuất dạng.



“Mưa lớn đã gần một tháng, đê Nghi Hà đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc! Bà con mau mau rời đi!”

“Minh An bốn phía nước vây, Tiên Am, năm thôn lân cận, trong đêm nay hoặc sáng mai đều có khả năng phải chịu cảnh đê vỡ!”

“Ta là Phó điển sử thành Bắc Nghiêm. Đê Nghi Hà sáp sụp, mọi người mau mau rời khỏi!

Hai nữ nhân vốn không thích nói chuyện, giờ lại tận lực la hét, thế nhưng chẳng ai nghe lọt tai lời bọn họ. Con đề vừa được tu sửa năm ngoái, tạo cho dân chúng một niềm tin mù quáng, làm sao có người tin vào lời kia. Lại nói, lúc này đương mùa gieo cấy, nhà nào nhà nấy đều đang bận rộn gieo trồng, đâu ai cam lòng vì một tin chưa rõ đúng sai, bỏ kế sinh nhai qua một bên, dẫn già trẻ lớn bé trong nhà rời thôn?

Có một số người từng phát hiện trên đê có vết nứt, nghe chuyện đê sắp vỡ, không khỏi lo lắng chạy đi hỏi trưởng thôn, nhưng trưởng thôn lại đáp, “Ta cũng từng đi vào thành hỏi qua rồi, Kim đại sứ nói hai nữ nhân kia là người điên, tự dưng kích động lòng dân, gây ra hoảng loạn, cũng chẳng biết là để làm gì. Đây không phải tin do phủ Bắc Nghiêm và sở Hà Bá thông cáo.”

Quan phủ thành Bắc Nghiêm len lén phá hoại, khiến cho chuyện di dời dân chúng từ khó khăn trở thành không thể. Đến buổi trưa, trời lại bắt đầu đổ mưa, có điều chẳng phải bão tố gì, chỉ là mưa dầm không dứt, khiến chuyện “vỡ đê” ngày càng không đáng tin tưởng.

Dưới ruộng, người nên cấy mạ vẫn đang cấy mạ. Đối với họ, trì trệ gieo trồng, làm ảnh hưởng tới thu nhập cuối năm mới thật sự là chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người.

Thái Sử Lan đứng trước cửa thôn Minh An, nhìn bách tính qua lại tấp nập, nhưng ai nấy đều không để tâm đến lời nói của nàng, bỗng quay sang nói với Tô Á, “Tô Á, biết nhảy đồng không?”

“Hả?”

“Trước đây ngươi phiêu bạt giang hồ, hẳn đã nhìn qua.” Thái Sử Lan nói, “Tới nhảy một đoạn.”

“Cái này…”

“Ngươi đã nói sẽ nghe ta.”

“…”

Một lát sau, Tô Á chiếc mặt nạ của Cảnh Thái Lam khi trước rút từ bên hông ra, đeo lên mặt.

“Ai nha ~”

Một âm thanh long trời lở đất vang lên, các thôn dân nghe được ngạc nhiên quay đầu.

Ngay đến Thái Sử Lan cũng suýt chút nữa là đứng không vững – không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì ai nấy đều phải ngước nhìn!

“Đại nạn sắp tới, trời đất tối đen, nhật nguyệt không sáng, sóng lớn ngập trời. Thánh Mẫu ta đây, thương dân cơ cực, tịnh nữ hạ phàm, vạn dân nghe kỹ. Người không nhà cửa, lẫn không phụ mẫu, tịnh nữ tới đây! Thủy triều phủ bóng, nhật nguyệt đương hưng. Thanh đồng sừng sững, thánh nữ giáng lâm! Non sông rồi đây được gột rửa, nhật nguyệt lại rọi khắp Nam Tề.”

Tô Á đeo mặt nạ, leo lên tảng đá lớn trước thôn, khàn giọng hát giáo lý giả thần giả quỷ. Giọng nói của nàng vốn đã bị hủy, âm thanh ứ đọng, hát lên không hề khôi hài, ngược lại thâm trầm, mang tới cảm giác mơ hồ thần bí.

Thái Sử Lan nghĩ, giả như sau này tương lai khó nhọc gập gềnh, nàng có thể kéo theo Tô Á trà trộn giang hồ lừa tiền thiên hạ, không chừng cũng có thể kiếm sống qua ngày.

Sau đó, nàng lập tức bước tới dưới tảng đá ngồi xếp bằng, nhắm mắt, bày ra dáng vẻ trang nghiêm.

Các thôn dân lần lượt dừng bước, ngạc nhiên nhìn qua. Tô Á cầm cái bình rỗng dưới đất lên, đập mạnh xuống đất. Chiếc bình vỡ vụn trước gối Thái Sử Lan.

“Thanh đồng thánh nữ hiển linh…” Tô Á kéo dài giọng.

Thái Sử Lan rút ra một miếng vải, phủ lên đống mảnh vụn trước mặt, sau đó đặt tay lên.

Thôn dân vội vã vây quanh, hai mắt tỏa sáng.

“Nàng muốn biểu diễn màn đâm mảnh sành vào tay mà không bị thương! Ngày trước ta dạo chơi giang hồ từng xem qua!

“Không đúng, là muốn làm ảo thuật nha!”

“Biến bình thành chim nhỏ!”

“Biến ra cô nương xinh đẹp thì ta còn tin.”

Xung quanh tiếng nói cười ầm ĩ, đa phần là giễu cợt trêu tức.

Thế nhưng, tiếng bàn luận dần dần biến mất.

Miếng vải mỏng từ từ nhô lên, giống như chiếc bình ban đầu đang dần khôi phục.

Trong đám người, một lão già vốn là tới xem náo nhiệt, khi Tô Á đập vỡ bình rỗng, lão bày ra vẻ mặt coi thường, lúc Thái Sử Lan đặt tay lên tấm vải, lão hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có ý kiến gì. Cho tới lúc này, khi bình gốm kia dần lấy lại hình dáng ban đầu, hai mắt lão lập tức lóe sáng.

“Không phải là…cái bình đấy chứ?”

“Ảo thuật! Chắc chắn là thủ thuật che mắt gì đó!”

“Cái đó cần sắp đặt cơ quan bên dưới. Nơi này là đất của thôn ta, hôm trước ngươi còn đi tiểu chỗ đó.”

“Ai nha, ngươi đừng nói bậy!”

Thái Sử Lan mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh tay xốc tấm vải lên.

“Ồ!!!” Đám thôn dân hô lớn, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn như ốc nhồi.

Ông lão kia chen lên phía trước, cầm lấy chiếc bình quan sát thật lâu, nhãn thần co rút lại.

Cái bình này là lão mới vứt đi sáng nay, nó đã ở cùng lão suốt ba mươi năm. Miệng bình còn có một lỗ hổng do lão lỡ tay đập vỡ, không thể nào sai!

Trước kia, lão đã từng nhiều lần chứng kiến giang hồ diễn xiếc, phần lớn là thâu lương hoán nhật, chiếc bình sau khi “khôi phục” đều không phải cái khi trước nữa, lại cũng cần thêm đạo cụ. Chuyện tùy tiện ngồi xuống một chỗ, tay không khôi phục đồ vật như này, lão chưa từng gặp qua.

“Tiên cô…” Lão không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể lẩm bẩm hai chữ.

Thái Sử Lan rũ mắt – Cuối cùng cũng có người biết phân biệt tốt xấu.

Xem ra lão giả này rất có uy. Mọi người vừa nghe lão nói vậy, vẻ nghi hoặc trên mặt nháy mắt mất sạch, ai nấy đều há miệng nhìn Thái Sử Lan.

“Thánh nữ quang lâm, phổ độ chúng sinh!” Tô Á thấy kế hoạch đã thành, lại bắt đầu nhảy đồng, “Chúng ta phụng ngọc chỉ của thánh nữ, đặc biệt chiêu cáo thôn dân Minh An. Ngọc đế nổi giận trừng phạt Bắc Nghiêm, trong vòng hai ngày, Nghi Hà tất vỡ! Minh An nhiều thiện nam tín nữ, không phải người xấu, vậy nên thánh nữ thương xót, đặc biệt cho hay. Hỡi các hương lão, hãy nghe cho kỹ, ngàn vạn lần đừng làm trái lệnh chỉ của thánh nữ, bằng không tất gặp họa lớn không sao chống đỡ.”

“Nghi Hà…” lão giả ngước nhìn Thái Sử Lan, “Thực sự sắp vỡ sao.”

Thái Sử Lan mở bừng con mắt, đón nhận ánh nhìn muôn dân.

“Ta nói lần cuối.” Thái Sử Lan đứng lên, “Tin hay không – sống chết do người!”

Nàng đã tận lực, nếu đối phương vẫn cứ ngoan cố, nàng cũng đâu thể quỳ gối cầu xin người ta tin tưởng.

“Tin ta, tổn thất chỉ là một vụ hoa màu. Không tin ta, thứ mất đi là mạng sống chính mình.” Nàng nói, “Bên nặng bên nhẹ, tùy các người.”

Nói xong, Thái Sử Lan tiện tay ném chiếc bình xuống đất, quay sang Tô Á, “Chúng ta đi!”

Người trong thôn yên lặng nhìn hai nữ nhân bình tĩnh rời khỏi. Không biết vì sao, trong lòng ai nấy đều trào dâng một luồng khí lạnh.

Thái Sử Lan đi được bảy tám bước, phía sau bỗng vang lên tiếng lão giả: “Mọi người, còn trơ ra đó làm gì? Đây chính là người phụng lệnh trời đến cứu chúng ta, tuyệt không phải trò đùa. Mau mau, mau dẫn theo vợ con rời khỏi Minh An!”

Một hồi im lặng. Sau đó ầm một tiếng, âm thanh bước chân dồn dập vang trời, rốt cuộc ai nấy cũng bỏ lại đống mạ đang cấy dở để trở về.

Thái Sử Lan ngửa đầu, thở phào một hơi.

….

Con người xưa nay vẫn có tâm lý số đông. Người dân thôn làng lớn nhất là Minh An đều đã bỏ ruộng chạy lấy người, bách tính các khu lân cận cũng không còn kiên quyết như trước, liên tiếp có người chạy ra ngoài, vây quanh con đê xem xét những chỗ bị nứt vỡ. Tuy rằng họ vẫn cố gắng lấy bao cát đè lên, nhưng ai nấy đều đã có ít nhiều dao động. Bọn họ quan sát mực nước, lờ mờ nhận ra nó đã cao hơn mọi năm rất nhiều.

Thái Sử Lan đứng trên chỗ cao nhìn xuống, thấy bách tính tốp năm tụm ba đưa nhau lên núi, cau mày nói: “Không biết Dung Sở đã kịp an bài hay chưa? Một ngày đê thực sự vỡ, nếu như nước lũ quá lớn, nhất định cần có người tiếp ứng thức ăn và mồi lửa.”

“Lúc ta về có ghé qua hội Kim Đao, bọn họ nói sẽ phái người tới giúp.” Tô Á nói.

Thái Sử Lan gật đầu, sau bỗng nhướn mày. Tô Á thấy vậy quay đầu, liền thấy đám người Phủ doãn đang kéo tới.

Tô Á nhíu mày. Khó khăn lắm bọn họ mới có thể thuyết phục bách tính di rời, đám người kia còn tơi đây làm gì?

Có điều, Phủ doãn Trương không nói một lời, chỉ có Kim Chính bước qua, cười lạnh, “Nghe nói ngươi đã thuyết phục được người trong thôn rời đi? Được lắm, tùy ngươi thôi. Nhưng nếu như đê bá không vỡ, làm lỡ việc gieo trồng, lại thêm nhiều người già trẻ dắt nhau lên núi, ngộ nhỡ có gì bất trắc, ngươi chịu trách nhiệm được hết sao?”

“Chờ tới khi thực không vỡ hãy nói.” Thái Sử Lan nhìn nước sông cuồn cuộn, cũng lười đôi co với hắn.

“Vỡ rồi?” Một tiếng hét thất thanh vang lên. Mọi người cả kinh quay đầu lại nhìn, liền thấy có hai chỗ trên đê đã nứt hơn một xích (1/3 mét),cái này nói thực cũng chẳng phải chuyện lớn, còn cách “đê vỡ” một khoảng rất xa. Kim Chính không khỏi thở phào một hơi, cười nhạt, “Thái Sử Lan, đây chính là cái vỡ đê mà ngươi nói? Quả nhiên là mê hoặc lòng người, rối loạn nhân tâm! Nghe nói ban nãy ngươi còn giả làm thánh nữ gì đó lừa gạt người dân? Ngươi…không phải là xuất thân từ tà giáo đấy chứ?”

Thái Sử Lan không nói gì, nhíu mày – Hỏa Hổ từng nói, địa thế bãi đất này của Dương gia khá cao, lại ở vòng bao cuối của hệ thống đê điều, dù cho nước lũ có chảy xiết thế nào, khi đến đây cũng nhất định sẽ bình ổn lại, tóm lại chính là chốn không bị chịu ảnh hưởng lớn. Thế nhưng, hiện tại bãi đất này cũng đã xuất hiện vết rạn, vạn nhất Hỏa Hổ phán đoán sai lệch, bãi đất của Dương gia cũng không phải chỗ an toàn, thì tính mạng muôn dân bách tính chẳng phải ngàn cân treo sợi tóc ư?

Dù sao Hỏa Hổ cũng không đích thân tới hiện trường, Tô Á lại càng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, số liệu báo về cũng chưa chắc đúng mười mươi, mà chuyện này cực kỳ quan trọng, nếu xảy ra sai sót, cho dù nhỏ nhặt, hậu quả cũng vô cùng khó lường.

Nàng đưa mắt liếc nhìn xung quanh, quan viên lớn nhỏ phủ Bắc Nghiêm đại khái đã tới đông đủ, đều đang chờ nàng biến thành trò cười. Lại vẫn cứ khăng khăng không chịu dẫn theo bất kỳ chuyên gia trị sông gì đó tới. Kim Chính tuy hiểu thủy lợi, nhưng hắn chắc chắn sẽ không đồng ý giúp đỡ.

“Các ngươi cứ tự nhiên, ta còn có việc phải làm.” Nàng cúi người chào Trương Thu một cái, không đợi hắn trả lời đã chạy xuống đê, nhảy lên ngựa của mình.

“Này, ngươi làm gì đó…Bọn ta còn chưa nói xong…Này…Đúng là đồ không có quy củ!”

“Bốp” Roi dài vung lên, ngựa lớn hí dài, Thái Sử Lan trong nháy mắt đã khuất dạng.

Nàng chạy thẳng về thành Bắc Nghiêm, mưa cùng mỗi lúc một lớn. Thái Sử Lan dừng ngựa trước cửa nha môn, còn chưa kịp cột ngựa đã chạy vội đến địa lao.

Hỏa Hổ vừa nghe nàng nói khúc đê ở bãi đất của Dương gia cũng bắt đầu nứt, kinh hoàng hét lên một tiếng rồi đứng dậy.

“Làm sao có thể? Sao có thể nghiêm trọng tới nhường này? Lần này nguy rồi, ngoài thành ngoại trừ bãi đất đó cũng không còn nơi nào khác để dân tạm trú. Ngọn núi gần nhất cũng cách đó tới ba mươi dặm, e rằng không thể nào tới.”

“Vết nứt không lớn, còn chưa chắc sẽ vỡ đê.”

“Ngươi không hiểu.” Hỏa Hổ vo vo mái tóc, “Nếu lỡ Tam Điền, Minh An vỡ đê, chắc chắn sẽ dẫn tới rung động rất lớn, khiến cho những khúc đê còn lại cũng chịu ảnh hưởng mà hư tổn. Mà hiện tại ở bãi đất Dương gia đã có vết nứt, đến khi đó, chỉ e…” Hắn bỗng nhiên hét lớn, bấu lấy vai Thái Sử Lan, “Đưa ta đến đó! Ta biết nơi nào dễ vỡ nhất, đưa ta tới đó, ta còn có thể dẫn người đi củng cố đê. Được phần nào hay phần đó!”

Thái Sử Lan nhìn ánh mắt đầy tia máu của hắn, yên lặng một lát. Sau đó, nàng nói: “Được!”

“Thái Sử cô nương, cô nói cái….” Ngục tốt đứng sau lưng nàng kinh hãi, toan bước tới can ngăn. Thái Sử Lan không nói một lời, thúc khuỷu tay ra sau.

“Rầm.” Ngục tốt lập tức ngã nằm trên đất, máu mũi tung tóe khắp nơi.

Thái Sử Lan dứt khoát cúi xuống, giật lấy chùm chìa khóa bên hông hắn.

“Cướp ngục, có người muốn cướp ngục!” Những ngục tốt còn lại nhao nhao chạy tới.

Thái Sử Lan đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn bọn họ.

“Tam Điền, Minh An, Tiên Am, Ngưỡng Nghĩa, Cầu Bát Bách, Lục Đô, đài Hưng Long!” Nàng nói, “Nơi đó có bạn bè, người thân của các ngươi hay không?”

Đám người đó nghe vậy thì đứng sững lại.

“Các ngươi cản ta, chính là giết người thân của chính mình.” Thái Sử Lan nói, “Hỏa Hổ là ta thả ra, mọi tội lỗi ta đều sẽ gánh hết. Người nào cản ta, ta liền mở xích cho Hỏa Hổ.”

“Kẻ nào cản ta, ta giết kẻ đấy!” Hỏa Hổ ha ha cười lớn.



Nửa canh giờ sau, trên đường lớn, dưới màn mưa trắng xóa, bọt nước văng vẩy khắp nơi, hai con ngựa đen như cuồng phong lao tới, phía sau còn có một đám người cao to lực lưỡng, chính là thuộc hạ do hội Kim Đao phái tới.

Hỏa Hổ vừa tới đê liền thay đổi sắc mặt, tung người xuống ngựa, hô to, “Các huynh đệ, theo ta!”

Thái Sử Lan cũng chạy vội tới bãi đất Dương gia, dựa theo lời Hỏa Hổ mà an bài bách tính tận lực trèo lên chỗ cao.

Đám người Trương Thu đứng trên đê bá nhìn xuống, thấy Hỏa Hổ đi đi lại lại chỉ huy một đám người chặn bao cát, ban đầu còn không tin vào mắt mình, tới khi thấy rõ ràng mọi chuyện thì không khỏi giận tím mặt.

“Thái Sử Lan!” Trương Thu hét lớn, “Ngươi dám phóng thích trọng phạm!”

“Cảnh Thái Lam tới chưa?” Thái Sử Lan bắt lấy Tô Á.

Tô Á lắc đầu, “Phần lớn người thôn Tam Điền đều đã tới, chỉ có Tiểu Ánh và nương nó, cùng nó Cảnh Thái Lam còn chưa thấy đâu. Trưởng thôn nói, nương tiểu Ánh bị điên, nói rằng người cửa có quỷ, nhất quyết không chịu đi ra, tiểu Ánh lại hiếu thuận nên đã ở lại, ta đang định về xem sao.”

“Ngươi ở lại đây, ta đi đón Cảnh Thái Lam.” Thái Sử Lan xoay người chạy đi, hai mắt vằn lên tia máu.

“Thái Sử Lan! Ngươi quá trớn rồi đó!” Trương Thu và Kim Chính đứng trên đê rít gào, “Bản phủ đang hỏi ngươi đấy! Người đâu, bát Hỏa Hổ lại cho ta. Còn ngươi nữa, Thái Sử Lan, ngươi muốn chạy đi đâu? Thái Sử Lan! Ngươi đứng lại! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Kim Chính giận tới nỗi vứt áo choàng qua một bên, chạy xuống dưới leo lên lưng ngựa đuôi theo Thái Sử Lan, “Thái Sử Lan, phủ doãn đại nhân có lệnh, ngươi đã bị tước mất chức hàm Phó điển sử, đồng thời truy xét ngươi tội bất tuân lệnh trên, dùng tà thuật mê hoặc bách tính, tự ý phóng thích trọng phạm, ngươi còn không mau dừng lại…. Mẹ kiếp … Tức chết ta rồi! Dừng lại! Mau dừng lại!”

Kim Chính đuổi sát nút phía sau, Thái Sử Lan lại giống như xem hắn là chó điên cắn càn, đầu cũng không quay lại một lần, chỉ chăm chăm lao về phía thôn Tam Điền. Lúc này, trong thôn không một bóng người, nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi đột ngột co rút.

Phía xa xa, trên khúc đê của thôn có hơn chục bóng người, trong đó có một đứa nhỏ thấp bé tròn tròn, còn không phải Cảnh Thái Lam thì ai?

Bây giờ đã là giữa trưa, theo như lời Hỏa Hổ, đê có thể vỡ bất cứ lúc nào, vậy mà bọn họ còn lang thang trên đê bá, không phải tự chui đầu vào chỗ chết hay sao?

Thái Sử Lan gần như là lăn xuống khỏi lưng ngựa, chạy như điên về phía trước, liếc mắt nhìn thấy nương điên của Tiểu Ánh đang vừa nhảy vừa hét trên đê.

“Thiên nữ tới! Thiên nữ tới! Tới đón ta đi! Ta ở đây! Ở đây!” Nữ nhân điên kia quần áo xốc xếch, hai tay chỉ thẳng lên trời, đôi mắt ẩn dưới làn tóc rối lóe lên tia vui sướng cùng chờ mong.

Khoảnh khắc ấy, Thái Sử Lan thật sự có cảm giác gánh chịu báo ứng – vừa rồi nàng giả thiên nữ lừa bách tính rời đi, hiện tại nương của Tiểu Ánh lại vì thấy “thiên nữ” mà dẫn Cảnh Thái Lam lên đê.

“Triệu Thập Tam!” Thái Sử Lan gầm lên, “Sao ngươi có thể để Cảnh Thái Lam lên đê?”

Triệu Thập Tam lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ – Cái này còn không phải do ngươi dạy sao? Hiện tại Cảnh Thái Lam động một tý là nói, “Hoặc là làm theo, hoặc là chết”, ta có gan trái lệnh à?

Mụ điên này đương nhiên hắn có thể cản, nhưng bà ta vừa thấy nam nhân tới gần liền cởi sạch y phục, hại hắn và huynh đệ phải lùi xa ba nghìn thước.

Thái Sử Lan lúc này cũng không có tâm trạng nói nhảm với hắn, vội vã chạy về phía trước. Nữ nhân điên kia vừa thấy người tới gần liền cởi y phục, Tiểu Ánh ở cạnh khóc lóc ngăn cản, Thái Sử Lan dứt khoát ngồi xổm xuống, vác nữ nhân điên chạy đi.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc đứng một chỗ, ngay đến nữ nhân điên kia cũng sửng sốt, bầu ngực khô đét của bà ta rũ xuống, sượt qua gò má Thái Sử Lan. Ngay tức khắc, một mùi hôi thối khó mà hình dung ập vào chóp mũi, khiến Thái Sử Lan chỉ có thể nín nhịn lại cảm giác muốn nôn ra.

Nữ nhân điên vừa được lôi đi, Tiểu Ánh liền lập tức đuổi theo, Triệu Thập Tam cũng bế Cảnh Thái Lam bỏ chạy. Hắn ta người lớn chân dài, mới có mấy bước đã bỏ xa Tiểu Ánh. Cảnh Thái Lam trên lưng hắn lo lắng quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên, chung quy là vì vội quá, lại thêm mắt không nhìn được, tiểu cô nương mới chạy được một đoạn liền vấp phải đá, ngã nhào lên nền đất.

Triệu Thập Tam quay đầu nhìn, toan chạy lại. Lúc này, Kim Chính đúng lúc phi ngựa tới nơi, thở hồng hộc chạy về phía bọn họ.

Kim Chính chạy không đúng hướng, không nhìn thấy Thái Sử Lan liền vọt tới trước mặt Triệu Thập Tam, đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên “ầm” một tiếng.

Thanh thúy, vỹ đại. Toàn bộ mặt đất đều chấn động, giống như dãy núi nháy mắt chuyển dời.

“Vỡ đê rồi!”

Triệu Thập Tam hoảng sợ hét lớn, mà phía đối diện, Kim Chính và Tôn Đồng Tri vừa tới cũng há to miệng, dường như không nói thành lời. Bọn họ đã hoảng sợ tới nỗi muốn hét cũng không được nữa.

“Rầm rầm rầm”, gần như ngay tức khắc, dưới đê liên tiếp vọng lên tiếng sụp đổ, đất đá ầm ầm sụt xuống. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy toàn bộ đê Nghi Bá như một chiếc đuôi cự long đang bị chặt ra làm nghìn mảnh.

Cùng lúc đó, nước sông cuồn cuộn ập đến, nháy mắt vọt cao như tường thành.

Ánh mắt Kim Chính phản chiếu cảnh nước sông dâng cao như núi đang lao đến, nó giống như một cái búa lớn, giáng thẳng xuống sĩ đồ*, thậm trí là sinh mạng hắn.

(*sĩ đồ: con đường làm quan.)

Lúc này, trong lòng hắn không những chỉ có tuyệt vọng cùng hối hận, mà còn có sự không cam tâm, còn có hận thù sâu đậm.

Hắn hận ông trời bất công, hận thượng tư tham ô, hận trước đây tâm tư Trương Thu quá ngu ngốc, dùng cát đá lấp đầy khe hở dưới đê bá, ngay đến phát hiện cọc gỗ bị mục cũng không thèm đổi, nói muốn để lại chút bạc để dâng lên Khang vương.

Hắn còn hận Thái Sử Lan, hận nàng vì sao phát hiện đê bá bất ổn, hận nàng tận lực cứu hết thảy bách tính, hận vị sao nàng đáng ghét như vậy khiến hắn không thể không vì lấy lòng Trương Thu mà đuổi theo nàng, sau đó lâm vào đường cùng như hiện tại.

Giờ khắc này, hắn hận toàn bộ những người khác, lại không nghĩ tới chính mình cũng từng tham lam chút bạc, từng tự đại tự tin, từng khinh bỉ cười nhạt nhìn Thái Sử Lan.

Nói thì dài mà chuyện xảy ra chỉ như trong chớp mắt. Một khắc hận ý nảy sinh kia, hắn thấy Triệu Thập tam đã xoay người kéo Tiểu Ánh, Cảnh Thái Lam nằm trong ngực hắn cũng lo lắng vươn tay ra, mà hồng thủy, dường như chỉ cách bọn họ có mấy trượng.

Kim Chính đột nhiên bước tới, đoạt lấy Cảnh Thái Lam, ném về phía nước sông đang cuồn cuộn kéo tới. Sau đó, hắn xoay người bỏ chạy!

Triệu Thập Tam sừng sờ, chỉ thấy trong ngực trống trơn, nhìn lại đã không còn thấy Cảnh Thái Lam đâu nữa!

Cảnh Thái Lam còn chưa kịp hét lên một tiếng, cả người đã rơi vào trong nước, nháy mắt không thấy bóng dáng!

Lúc này, Thái Sử Lan cũng tận mắt thấy một màn kia!

Nàng đứng cách mọi người không quá xa, chỉ là bị cỏ lau che khuất. Lúc nhìn thấy Kim Chính chạy tới, trong lòng đã vang lên báo động, chỉ là không thể cứ thế vứt nương Tiểu Ánh sang một bên.

Ngay khi chứng kiến thân thể nhỏ bé của Cảnh Thái Lam rơi vào trong nước, Thái Sử Lan liếc nhìn bên dưới có bóng người đang chạy lên như điên, không chút nghĩ ngợi, dùng hết sức ném nương Tiểu Ánh về phía đó!

Nàng cũng không để ý đối phương có bắt được người hay không, càng không kịp nhìn rõ đối phương là người nào, vội vàng lao thẳng về phía đê bá.

Đúng lúc này, “ầm” một tiếng, nước sông ập thẳng xuống đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.