Lúc Thái Sử Lan trở lại doanh Nhị Ngũ, phát hiện Dung Sở còn chưa về. Nàng giao mầm hương thung cho nhà bếp, dặn dò bọn họ làm một đĩa hương thung chưng đậu hũ.
Hai canh giờ sau, Cảnh Thái Lam tỉnh giấc. Nó chậm chạp ngồi dậy, mất mát dụi dụi hai mắt, thở dài.
Không mơ thấy cây hương thung rồi...bi kịch...đúng là bi kịch!
Nghĩ tới đây, nó chun chun mũi nhỏ, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương hết sức quen thuộc. Hai mắt Cảnh Thái Lam lập tức trợn tròn, đã thấy một đĩa đồ ăn nóng hôi hổi bày ra trước mặt. Trên đó, đậu hũ trắng trong tô điểm hương thung xanh tươi đang tỏa hương mê hoặc. Tiểu tử tham ăn nào đó hô to một tiếng, lập tức cầm thìa lên.
Thái Sử Lan nhìn vẻ mặt háo hức của nó, khóe môi hơi cong lên, cầm lấy chiếc khăn ấm nóng trên tay thị nữ lau mặt. Nàng vừa đặt khăn xuống, một thìa nhỏ đầy ắp đậu hũ hương thung liền được đưa tới bên miệng.
"Lan Lan...Lan Lan...Ăn...Ăn..." Cảnh Thái Lam bày ra góc bốn mươi lăm độ nhìn nàng, giọng nói non nớt vang lên, ánh mắt tràn ngập cảm kích.
Tiểu tử này vốn thông minh sáng dạ, đương nhiên hiểu được hương thung không phải tự nhiên bay tới, mà là do Lan Lan nửa đêm nửa hôm tìm về cho nó. Thái Sử Lan mở miệng ngậm lấy. Thật ra nàng cũng không thích thứ này lắm, bởi mùi hương của nó vô cùng kỳ lạ, cả đêm qua ở trên cây cũng đã chịu quá đủ rồi. Nhưng tiểu hài tử chân thành như thế, nàng không thể phụ lòng.
Hương thung cùng đậu hũ mềm mại như hòa tan ngay trên đầu lưỡi, như ngọt như không, hay chăng là vị ngọt của tâm ý?
Cảnh Thái Lam ăn thêm vài miếng, sau đó nhào vào lòng nàng. Thái Sử Lan ôm lấy nó, thì thầm, "Nhớ kỹ, có thể có người đoạt đi thứ con yêu quý nhất, nhưng cũng sẽ có người cho con, chỉ cần con sống sao cho xứng đáng."
"Vâng." Hôm nay tiểu tử kia đặc biệt ngoan ngoãn, gật đầu liên tiếp, sau đó vươn tay xoa nhẹ lên trán Thái Sử Lan, chu miệng thổi thổi, "Không đau...không đau..."
"Đương nhiên không đau rồi." Thái Sử Lan ôm lấy nó, "Có điều ta rất mệt mỏi, sáng nay còn có thể chịu khó tự mặc y phục hay không?"
"Được ạ."
Y phục cổ đại vô cùng phức tạp. Hiện tại, Cảnh Thái Lam cũng mới chỉ học được cách tự ăn cơm và giặt tiểu khố, còn việc yêu cầu kỹ thuật cao như mặc y phục thì vẫn trong giai đoạn học tập.
Nửa canh giờ sau, đám người Tô Á, Sử Tiểu Thúy và Tiêu Đại Cường chạy tới đập cửa phòng Thái Sử Lan. Thấy vết thương trên trán nàng, ai nấy đều không khỏi giật mình, đến lúc hiểu được nguyên nhân thì lại không nhịn được mà cười lớn, còn nói đáng đời Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan không nói lời nào, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt ấm áp của bọn họ.
"Tất cả mọi người đều chuẩn bị xong hành lý rồi." Sử Tiểu Thúy nói, "Ta bế Cảnh Thái Lam ra trước, đợi ngươi ở bên ngoài."
Thái Sử Lan lập tức cản lại, "Nó còn chưa mặc y phục."
"Nó nhỏ như vậy, phải tự mặc sao?"
"Ha ha ha..." Cảnh Thái Lam đeo mặt nạ con nít ưỡn bụng bước ra, "Lan Lan, con mặc xong rồi."
Mọi người đồng loạt vỗ trán, "Trời ạ..."
Áo choàng khoác loạn trên người, yêu đái* buộc trên trán, quần không cột yêu đái, lỏng lỏng lẻo lẻo lê lết dưới đất, giày nhỏ cũng không được đeo đúng cách, mũi chân đạp lên gót giày. Đám thị nữ đi phía sau cực khổ nhịn cười tới nỗi mặt mũi đỏ bừng, cả người run run.
(yêu đái: đai lưng.)
Với cái kiểu ăn mặc thế này, có thể bình yên đi ra ngoài cũng coi như một kỳ tích.
"Thái Sử Lan..." Tiêu Đại Cường không nhịn được lắc đầu, "Nuông chiều tiểu hài tử đương nhiên không phải chuyện tốt, nhưng cũng đâu cần nóng vội như vậy. Ta xuất thân từ nhà nông, cũng phải ba bốn tuổi mới bắt đầu học cách mặc y phục."
Thái Sử Lan không đáp. Bọn họ không hiểu, nàng không có nhiều thời gian như thế. Nàng không có thời gian nhìn ngắm Cảnh Thái Lam chậm rãi lớn lên, không có thời gian để từ từ dạy nó cách làm người, dạy nó cách tự lập. Nàng yêu thương nó, muốn ở cạnh nó, nhưng sự đời tàn nhẫn trêu ngươi, không cho phép nàng giữ mãi sự yên bình như hiện tại. Vậy nên, nàng chỉ có thể nhân lúc nó còn ở đây, tận lực dạy nó những thứ cơ bản nhất, để Cảnh Thái Lam sớm ngày trưởng thành.
Trước kia, nàng chưa tới ba tuổi đã theo mẫu thân lưu lạc khắp chốn, bữa đói bữa no, cuộc sống không có lấy một phút yên bình. Sau đó, mẫu thân mất đi, nàng bị người lạ ôm vào sở nghiên cứu. Nơi ấy, người ta chỉ chìm đắm trong khoa học, nào ai quan tâm đến việc giáo dục một đứa nhỏ, thêm vào đó, ba người bạn của nàng cũng chưa tới, Thái Sử Lan chỉ có thể cô đơn trưởng thành giữa bốn bức tường, vì bảo vệ Yêu Kê mà đánh lộn với chó săn của sở, rồi đánh nhau với người ta, hoặc là ôm về người đầy thương tích, hoặc là tạo thương tích cho kẻ thù. Năm tháng qua đi, Thái Sử Lan cuối cùng trở nên nguội lạnh như hiện tại.
Rồi một ngày kia, nàng gặp được Cảnh Thái Lam. Nó lựa chọn dựa giẫm nàng, nàng liền muốn chịu trách nhiệm với nó. Ba tuổi, nàng mất đi vòng tay ấm áp của mẫu thân, còn hiện tại, nàng muốn trở thành chỗ dựa cho tiểu hài tử này. Đây là bù đắp cho nó, cũng là bù đắp cho chính nàng, bù đắp cho những năm tháng quá khứ, bù đắp cho đứa nhỏ năm ấy mê man đứng lặng nơi góc đường đẫm máu, muốn khóc mà không khóc được.
...
"Mặc rất khá." Nàng thản nhiên nói, coi như không nghe thấy tiếng hít vào thật sâu của đám người xung quanh, lớn tiếng cổ vũ Cảnh Thái Lam, "Đến đây với ta."
Cảnh Thái Lam cười ha ha, lắc lư chạy tới. Tất cả mọi người đều không đành lòng tận mắt chứng kiến, đồng loạt giơ tay che mặt.
"Rầm." Tiếng vang trong dự liệu vang lên.
Cảnh Thái Lam quỳ rạp trên mặt đất, ngây ngốc một chút nhưng không hề khóc lóc. Thị nữ phía sau lập tức muốn chạy lên bế nó, lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Thái Sử Lan làm ngừng lại.
"Đầu ta choáng váng, không thể tới đỡ con. Con tự đứng dậy đi."
Cảnh Thái Lam nghe lời nàng, toan đứng dậy. Nhưng khổ nỗi y phục bị mặc sai cách, gấu quần quấn quanh chân nó, khiến nó càng cố đứng lên lại càng dễ ngã. Cảnh Thái Lam lo sợ nhìn quanh bốn phía, hai mắt bắt đầu ngập đầy hơi nước. Ai nấy đều nhìn nó bằng ánh mắt thương hại, định tiến tới đỡ dậy, lại bị Thái Sử Lan trừng mắt ngăn cản. Người thích Cảnh Thái Lam nhất là Tô Á cuối cùng cũng không nhịn được mà cất bước. Thái Sử Lan bình tĩnh đưa chân ra.
"Rầm" Tô Á bị vấp ngã, nằm bò trước mặt Cảnh Thái Lam.
Cảnh Thái Lam vốn đang muốn khóc, nháy mắt bị chọc cười, trên gương mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra ba cái răng cửa.
"Tô Á." Thái Sử Lan không chút áy náy lên tiếng, "Làm mẫu."
Tô Á toan nhảy lên thì nhìn thấy ánh mắt Thái Sử Lan, lúc này mới tỉnh ngộ. Nàng ra vẻ chật vật, chậm rãi bò lên, động tác vô cùng chậm chạp mà rõ ràng - trước tiên thu chân, sau đó chống khuỷu tay xuống đất.
Cảnh Thái Lam chăm chú nhìn nàng, dựa theo đó mà làm. Đầu tiên là thu chân, kéo quần, chống khuỷu tay, đứng dậy.
Tất cả mọi người đều cười vang, "Vậy mới đúng chứ!"
Cả phòng còn đang nhốn nháo ầm ĩ, Cảnh Thái Lam mới đứng dậy được một nửa thì ngước mắt nhìn lên, từ giữa hai chân người trước mặt phát hiện một bóng người đang bước tới. Hai mắt nó chợt lóe tia căm hận, lập tức nằm xấp xuống mặt đất. Ai nấy đều ngẩn ra, tiểu tử này rõ ràng sắp đứng lên rồi, sao tự nhiên lại gục xuống?
Mà lúc này, Cảnh Thái Lam nằm xuống xong cũng không ngừng lại, nhanh chóng há miệng khóc lớn.
Vừa rồi nó té ngã cũng không kêu một tiếng, lúc này ngược lại khóc om sòm, rõ ràng không đúng. Thái Sử Lan chăm chú nhìn tiểu tử dưới đất. À, chỉ gào mà không có nước mắt, giả bộ! Cảnh Thái Lam không như những đứa trẻ khác, không đòi được thứ gì hay bị thương một chút liền gào khóc. Thái Sử Lan ở cùng nó bấy lâu nay, cũng chỉ thấy nó khóc hai lần, mà hai lần này đều có nguyên nhân sâu sắc. Nàng quay đầu nhìn theo ánh mắt Cảnh Thái Lam ban nãy, bỗng chốc tỉnh ngộ.
"Oa..." Cảnh Thái Lam diễn vô cùng sâu, vừa gào khóc vừa dang hai tay về phía đám người.
Tô Á toan ôm lấy nó, lại bị nó tránh né. Cảnh Thái Lam kiên quyết nhìn về một hướng khác. Mọi người đồng loạt quay đầu, ai nấy đều lập tức biến sắc. Chẳng biết từ khi nào, Kiều Vũ Nhuận đã đứng sau lưng họ. Chỗ nàng đứng rõ ràng là bóng cây, nhưng thị nữ hai bên người vẫn bung dù che chắn. Lúc này, ô đã chuyển sang loại màu xanh nhạt, trên đó có thêu hoa phong lan.
"Ta tới tiễn đưa chư vị." Nàng mỉm cười nói, "Tiễn các người lên xe."
Tất cả mọi người biến sắc - nàng tiễn đưa? Lại muốn giở trò quỷ gì nữa đây?
"Oa..." Tiếng khóc truyền đến, mọi người cùng nhau tách ra, chỉ thấy Cảnh Thái Lam bất khuất giơ hai cánh tay ra, hướng về phía Kiều Vũ Nhuận.
"Đây là hài tử của Thái Sử cô nương sao?" Kiều Vũ Nhuận nói, "Thật là đáng yêu!"
Cảnh Thái Lam vừa nhìn thấy nàng, nín khóc mỉm cười, líu ríu nói, "Cô cô xinh đẹp...Ôm một cái...muốn ôm một cái..."
Kiều Vũ Nhuận hơi kinh ngạc. Sau đó thấy được ánh mắt phức tạp của mọi người ném tới, lại có chút kiêu ngạo mà bước tới. Nàng từ trước tới nay chú trọng hoàn mỹ, cũng muốn bản thân trong mắt người khác phải hoàn mỹ, hiện tại gặp tình huống như vậy sao có thể bằng lòng buông tha. Nàng ta nở nụ cười tươi rói, ung dung xách váy đi tới, ngồi xổm xuống, "Tới đây, cô cô ôm con."
Mọi người đồng loạt hất mặt - làm màu! Dùng não một tí có được không? Tiểu hài tử vẫn còn ngã trên mặt đất đấy, ngươi tiến lên vài bước đỡ nó thì chết à?
Cảnh Thái Lam lanh lợi đứng lên, tiến về phía trước. Tô Á có vẻ bực tức, Hoa Tâm Hoan nhíu mày muốn đến cản lại bị Sử Tiểu Thúy kéo lại, Tiêu Đại Cường nâng cằm, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.
Cảnh Thái Lam cười lên khanh khách, nhào vào lòng Kiều Vũ Nhuận. Thái Sử Lan mặt không đổi sắc nhìn theo. Ai nấy đều lộ vẻ không cam lòng, chỉ có nàng vẫn bình tĩnh như lúc đầu.
"Thật là thơm..." Kiều Vũ Nhuận ôm lấy Cảnh Thái Lam, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm giác quen thuộc. Nhưng ngay sau đó, nàng ta liền gạt đi ý nghĩ hoang đường của bản thân - làm sao có thể?
Nàng cúi đầu nhìn Cảnh Thái Lam, trong lòng khẽ động.
Đây là hài tử của Thái Sử Lan...
Sát khí lóe lên, chỉ là trước mắt bao người như này, muốn làm điều gì cũng không phải chuyện dễ. Nàng còn đang do dự, đột nhiên cảm thấy phần bụng nóng lên, một mùi khai thối nồng nặc tỏa ra.
"A!" Ý thức trong nháy mắt trở lại, Kiều Vũ Nhuận trợn mắt, vung tay ném Cảnh Thái Lam ra ngoài.
Một bóng người nhanh chóng vụt đến, Hoa Tầm Hoan vội vàng dang hai tay ôm lấy Cảnh Thái Lam. Mà bên này, Thái Sử Lan đã đứng bên cạnh Kiều Vũ Nhuận từ đầu tới cuối không hề tiến lên một bước.
"Đồ hung ác!" Hoa Tầm Hoan gầm lên, "Hài tử nhỏ như vậy ngươi cũng có thể xuống tay!"
Sắc mặt Kiều Vũ Nhuận trắng bệch, sau khi nhận ra mình đã làm gì thì hơi hối hận. Không phải hối hận vì đã đẩy Cảnh Thái Lam ra, mà là hành vi này đã làm ảnh hưởng đến hình tượng nàng ta trước bao người. Nàng ta nhìn xuống góc váy ướt sũng, máu nóng sôi trào, nhưng vẫn thản nhiên lên tiếng, "Nó làm bẩn váy của ta!"
"Một hài tử mới hai tuổi, chẳng lẽ ngươi còn muốn nó nhịn tiểu?" Hoa Tầm Hoan cười nhạt, "Sao hả? Chỉ huy sứ đại nhân tôn quý đây cảm thấy tức giận sao? Phẫn nộ sao? Nước tiểu khiến ngươi khó chịu sao? Kế tiếp có phải sẽ triệu thuộc hạ tới chuẩn bị vũ khí, vây quanh Cảnh Thái Lam, trước tiên tước đoạt hung khí, sau đó nghiêm trị rồi chiêu cáo thiên hạ rằng hành vi phạm tội của nó không thể tha thứ hay không?"
Kiều Vũ Nhuận lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó ghét bỏ nhìn Cảnh Thái Lam, không cam lòng mà xoay người rời đi. Đây là địa bàn của Dung Sở, nàng đương nhiên không thể động vào Cảnh Thái Lam. Hiện tại toàn thân khai mùi nước tiểu, nếu như không đi, chẳng lẽ ở lại đấu võ mồm với lũ người thấp hèn này hay sao?
Nàng ta bước đi rất nhanh, ô cũng không cần, tao nhã cũng không quản, vạt váy ướt đẫm nước tiểu lung lay trong gió...
Mọi người trầm mặc nhìn chằm chằm bóng dáng nàng ta, mắt thấy một chủ hai tớ nhanh chóng biến mất, một trận cười lớn đột nhiên bộc phát.
"Đi tiểu hay lắm!" Hoa Tầm Hoan tung Cảnh Thái Lam lên, reo hò, "Nữ nhân này cuối cùng cũng không làm vướng mắt chúng ta được nữa rồi!"
"Nước tiểu của Cảnh Thái Lam đúng là cực phẩm thiên hạ." Hùng Tiểu Giai cười lên khanh khách, "Lần trước một vũng nước tiểu khiến đệ tử hàn môn nổi dậy đấu tranh, lần này lại làm cho Chỉ huy sứ Tây Cục chạy trối chết. Nếu như còn có thêm lần nữa, không chừng có thể khiến Ngũ Việt, Tây phiên, Nhật Tang gì đó đều phải cúi đầu quỳ lạy luôn!"
Mọi người thay nhau tung hứng Cảnh Thái Lam, cục thịt nhỏ tròn vo bay lượn giữa không trung, vui vẻ thét chói tai, không màng nguy hiểm.
"Tốt lắm!" Thái Sử Lan nhìn nó, đoán chừng sau khi đi xuống, tròng mắt tiểu từ này chưa biết chừng sẽ rơi vào trạng thái xoắn ốc mất, vậy nên liền lên tiếng cản lại. Cảnh Thái Lam nhào vào lòng nàng, cọ cọ vài cái, bỗng nhiên lặng lẽ nói, "Trước kia, nàng...rất thích con...còn nói con rất tốt..."
"Người nói thích con chưa chắc đã thích con, người đối xử nghiêm khắc với con chưa chắc đã không thích con." Thái Sử Lan nói, "Cảnh Thái Lam, sớm muộn con sẽ hiểu rõ lời này."
Không có Kiều Vũ Nhuận ngăn cản, thừa dịp nàng ta còn phải trở về thay y phục, không kịp làm ra chuyện xấu gì, mọi người vội vàng lên xe. Lần này, doanh Nhị Ngũ có ba mươi đệ tử ra ngoài khảo luyện, đa số là đệ tử hàn môn, đệ tử phẩm lưu có mười người, Hoa Tầm Hoan thì lấy thân phận trợ giáo đi theo bảo hộ.
Đến tận lúc đến xe ngựa, Thái Sử Lan cũng chưa nhìn thấy Dung Sở xuất hiện, nhưng thật ra Triệu Thập Tam đã sớm ngồi trên đỉnh xe nàng, dáng vẻ xem ra phải bảo vệ thật tốt cả quãng đường. Thái Sử Lan đôi khi thật sự không hiểu rõ mấy kẻ có địa vị cao rốt cuộc tính toán cái gì, chuyện lớn như vậy lại nói giấu liền giấu. Nàng lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều nữa, đang chuẩn bị lên xe lại thấy một người cầm theo bọc vải, trốn tránh tiến tới, hóa ra là Thẩm Mai Hoa đã lâu không gặp.
Vẻ mặt Thẩm Mai Hoa đã không còn tự tin, rực rỡ như trước kia, ngược lại còn có vài phần lo lắng, vài phần nhút nhát. Nàng mỉm cười chào hỏi mấy tốp người còn chưa lên xe, nhưng cái nhận lại là sự xa cách của đệ tử phẩm lưu, đệ tử hàn môn cũng chỉ "hừ" một tiếng rồi quay đầu, Tô Á lại càng trực tiếp, lập tức rời khỏi nơi Thẩm Mai Hoa đang tiến tới. Bên cạnh Thái Sử Lam, Sử Tiểu Thúy hừ một tiếng, "Đáng đời!"
"Có chuyện gì sao?" Thái Sử Lan hỏi.
"Xuất thân phong trần vốn đã ti tiện, mỗi ngày đều có người mới thay thế vị trí người cũ." Vẻ mặt Sử Tiểu Thúy ngập tràn coi thường, chậm rãi nói, "Không phải chỉ là được chọn học chỉ huy thôi sao? Lại còn tưởng mình có thể thay da đổi thịt, trở thành người cao quý. Mối hận với đệ tử phẩm lưu đều đem ném hết, cả ngày không có việc gì liền tiếp cận đám người bên kia, cái vẻ thấp hèn này...Ta nhổ vào! Tiếp cận thì thế nào? Chẳng lẽ người ta sẽ để ý tới hay sao? Trời sinh đã là gà thì mãi là gà, còn tưởng cắm mấy cọng lông chim lên người thì có thể hóa thành phượng hoàng chắc?"
"Đó là bạn học cùng khoa Chỉ huy với nàng." Thái Sử Lan thản nhiên nói.
"Ngươi lại còn bênh nàng ta?" Sử Tiểu Thúy trợn mắt kinh ngạc, "Ngươi có hiểu vì sao bọn ta chán ghét nàng như vậy hay không? La liếm kênh rạch đám đệ tử phẩm lưu gì đó, doanh Nhị Ngũ không thiếu, cũng chẳng phải chuyện lạ gì, nhưng nàng ta còn nói xấu ngươi, nói nhìn ngươi thế nào cũng không thấy giống nữ nhân, có khi là một tên nhân yêu; nói Cảnh Thái Lam không giống ngươi, có khi là bị ngươi bắt cóc; nói ngươi và trợ giáo Lí không minh bạch, đảm bảo trước kia ngươi cũng kiếm sống như cách của nàng ta..." Nàng hung hăng hừ một tiếng, "Rõ ràng bản thân đê tiện, lại còn muốn người khác cũng đê tiện giống mình!"
Đúng lúc này, Thẩm Mai Hoa vốn đang tiến tới chào hỏi, nghe câu này liền rùng mình một cái, nụ cười trên môi cứng đờ, sau đó lui về sau vài bước.
Thái Sử Lan nhìn nàng, thấy Thẩm Mai Hoa vịn tay lên xe ngựa của đám đệ tử phẩm lưu, toan đi lên, nhưng không biết người bên trong nói gì mà cuối cùng nàng ta rụt tay lại, sau đó tới gần mấy chiếc xe của đệ tử hàn môn. Mấy chiếc xe này vốn cuốn mành lên, thấy nàng tiến tới thì đồng loạt thả xuống. Thẩm Mai Hoa đứng lặng, ngây ngốc một hồi, cuối cùng leo lên xe trâu chở lương khô đi cuối đoàn.
Thái Sử Lan quan sát một hồi, cuối cùng cũng không nói lời nào, cúi đầu đi vào trong xe. Sau đó, nàng lập tức ngẩn người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]