Mặt than trì ngây ngốc đứng yên một chỗ. Hắn vốn là người quen chuyện dùng mưu tính kế, lúc này lại có chút luống cuống, bởi mỗi một hành động của Thái Sử Lan đều nằm ngoài dự liệu của hắn, ban đầu rõ ràng là tới đây để dụ nàng vào bẫy, cuối cùng thế nào lại thành hắn xẩy chân xuống cái hố mà nàng đào sẵn?
"Hửm?" Thái Sử Lan nhíu mày, "Công công, ta đã mắc phải tội gì? Tại sao ngài lại muốn giết ta?"
Hắn kinh ngạc nhìn nàng.
"Mà cho dù ta có tội, theo lý cũng phải bắt lại trước tiên, sau đó giải lên công đường thẩm vấn, rồi trình hồ sơ vụ án lên triều đình, đợi cho bệ hạ ngự phê mới có thể bỏ ngục hoặc chém đầu." Thái Sử Lan thản nhiên nói tiếp, "Chưa nghe nói qua Tây Cục có quyền tự mình kết án, tự ý sát thương người vô tội."
Cổ họng thái giám mặt than trì như nghẹn lại, trân trối nhìn Thái Sử Lan.
"Ngươi nói gì vậy chứ." Hắn miễn cưỡng gượng cười, "Vừa rồi ta còn chưa nói hết, mũi tên kia là ta bắn Hoa Tầm Hoan, chỉ là bị lệch chút, bắn nhầm về phía ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng thấy đấy..." hắn chỉ tiễn dưới chân Hoa Tầm Hoan, "...tiễn mà chúng ta bắn ra cũng chỉ là thứ bỏ đi. Tây Cục từ trước tới gì công bằng vô tư, nghiêm chỉnh chấp pháp, ngay cả Hoa Tầm Hoan tội nặng như vậy cũng chỉ dùng đến Khứ Điệu Tiễn, huống chi là người vô tội như ngươi?"
Hắn một mặt giải thích, một mặt âm thầm thở phào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-khuynh-thien-lan/3029319/quyen-1-chuong-54-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.