Editor: Imelda Phạm
Ngày hôm sau, Thái Sử Lan rời giường, tâm tình vô cùng tốt. Bởi vì lúc này Dung Sở còn chưa có lết xác dậy. Theo như Triệu Thập Tam nói lại, dạ dày chủ tử không tốt, giống như do ăn uống quá độ mà bị tổn hại, cần phải nghỉ ngơi.
Cảnh Thái Lam chạy qua phòng Dung Sở, hỏi Thái Sử Lan, "Công...Công làm sao vậy?"
"Hắn muốn ăn, ăn đến no." Thái Sử Lan nói, "Nam nhân đều như vậy, còn nghĩ bản thân có thể tiếp nhận trăm sông, kỳ thật một cân thịt còn chẳng chứa nổi."
Dung Sở nằm trên giường mỉm cười, cười đến nỗi tối tăm, u ám - một ngày nào đó, nàng chắc chắn trở thành miếng thịt mặc ta gặm nhấm.
....
Thái Sử Lan đi tìm Tào phu tử, dọc đường nhận đủ các loại ánh mắt nhìn vào, tỉ suất so với viện chính đại nhân còn lớn hơn.
Tào lão nhân hôm qua còn lôi thôi lếch thếch, hiện tại lại chải râu láng mượt, quần áo đoan trang, đầu tóc thoa sáp bóng loáng, ngay cả nốt rỗ trên mặt so với trước kia cũng càng thêm rõ ràng.
Vừa nhìn thấy Thái Sử Lan đi tới, ông ta vội vàng rống lên, tung hai quyển sách về phía nàng, "Luyện đi! Ta phải quay về kinh!"
Thái Sử Lan vẫn bình tĩnh như thường, mọi người xung quanh lại ngẩn ngơ, "Cái gì?"
"Ta chỉ phụ trách việc tìm kiếm nhân tài. Còn chuyện truyền dạy tài nghệ tuyệt mật..." Tào lão nhân tự chỉ tay vào mũi mình, "Việc này lại không phải nhiệm vụ của ta."
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-khuynh-thien-lan/3029305/quyen-1-chuong-52-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.