Editor: Imelda
"Được." Thái Sử Lan gật đầu, "Người chắc chắn sẽ phải đến cầu xin ta."
Tào phu tử còn đang nổi giận, miệng đầy bọt mép mắng người, làm sao nghe được lời nói của nàng. Hắn náo loạn hồi lâu, cuối cùng bị đám người Hùng Tiểu Giai lôi đi, bóng người đã khuất dạng, vẫn còn nghe thấy tiếng mắng chửi theo gió truyền đến.
Những người còn lại cũng từ từ tản đi. Ánh mắt đệ tử hàn môn ngập vẻ thất vọng, liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người; đám đệ tử phẩm lưu cũng không dám nói lời nào, nhưng trước khi đi cũng phải khinh miệt nhìn nàng một hồi, đi xa được một đoạn, tiếng cười nhạo báng lại vang lên.
Giữa sân chỉ còn lác đác mấy người. Hoa Tầm Hoan bước tới, vỗ vỗ vai nàng, "Ngũ Việt chúng ta có loại thảo dược không tồi, có dịp thì ngươi thử dùng xem sao, biết đâu có thể cứu vãn ít nhiều."
"Cảm ơn." Thái Sử Lan lắc đầu. "Nhưng ta không cần."
"Tại sao?" Hoa Tầm Hoa trừng mắt.
"Ta cũng không phải quá muốn học võ." Thái Sử Lan nói. "Hơn nữa, ta cũng đã hai mốt rồi, nếu như bây giờ luyện võ, cũng không thể nào đạt đến tuyệt đỉnh. Một việc nếu đã không thể như ý muốn, ta không làm."
Hoa Tầm Hoan lại nhìn nàng một lúc lâu, "Nhưng mà nếu ở trong doanh Nhị Ngũ mà không có võ công, tương lai ngươi làm sao có thể nhập ngũ."
"Ai biết được đấy." Thái Sử Lan thản nhiên đáp.
Hoa Tầm Hoan ngơ ngác nhìn nàng, bỗng lên tiếng, "Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-khuynh-thien-lan/3029301/quyen-1-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.