Editor: Imelda
Bữa tối hôm đó, Dung Sở tự mình bày ra một bàn đồ ăn trong phòng, mỗi món đều là của ngon vật lạ, nào là đặc sản cá nghạch, bong bóng được tách riêng, lại được nhà bếp chế biến cẩn thận, dưới ánh đèn trở nên bóng loáng; nào là hải sản có vạn lượng vàng cũng khó mua, chính là tôm he cùng ngao sò, trong suốt như băng, bên trên phủ một lớp rượu thơm và nước chanh, tươi ngon như mới mang lên từ biển; rượu nho chứa trong chén thủy tinh, chất lỏng đỏ thẫm phản chiếu con ngươi nồng đậm ý cười của Dung Sở, hương thơm ngào ngạt đủ để chuốc say toàn bộ người trong phòng.
Cảnh Thái Lam hoan hô một tiếng, nhảy đến bàn ăn. Đúng lúc này, một bàn tay giơ ra xách hắn lên, mà chủ nhân bàn tay nọ, đương nhiên là Thái Sử Lan. Nàng đặt Cảnh Thái Lam ngồi cạnh một cái bàn nhỏ gần đó, vỗ vỗ tay, nhà bếp rất nhanh bưng lên mấy món đơn giản: một bát thịt nạc chưng trứng, một bát chân giò ninh nhừ, một đĩa đậu phụ, một bát cháo gạo tẻ.
Hai con ngươi to tròn đen láy của Cảnh Thái Lam nhìn tới nhìn lui, nhìn sang bàn bên kia, lại nhìn xuống bàn bên này, lập tức suy sụp cụp vai, đáy mắt ngập tràn hơi nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Thái Sử Lan thấy vậy, mặt không biểu cảm, cầm đũa lên, "Ăn cơm."
Cảnh Thái Lam nghe thế cũng không dám nói lời nào, sụt sịt mấy tiếng, ngoan ngoãn cầm đũa lên, ăn một miếng lại nhìn sang đĩa cá nghạnh;
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-khuynh-thien-lan/3029274/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.