Editor: Imelda Phạm
Lệnh từ thủ phủ hành tỉnh Tây Lăng tuy nói là vậy, nhưng thực chất cũng rất nhân từ cho phép Thái Sử Lan dưỡng thương, miễn nàng đến thủ phủ Tây Lăng trong vòng mười ngày là được.
Thái Sử Lan đương nhiên rất vui lòng ở lại Bắc Nghiêm. Nàng hiện đang bị thương nặng, quả thực không thích hợp bôn ba.
Nhưng mà, chẳng lâu sau đó, nàng liền phát hiện – dưỡng thương so với bôn ba còn khổ sở hơn.
Vì sao ư? Bởi vì Dung Sở là một người trông nom vô cùng bá đạo!
Hắn không cho phép nàng chạy loạn, không cho phép nàng xem sách, không cho phép nàng luyện tập kỹ năng, không cho phép nàng nói chuyện nhiều, thậm chí không cho phép nàng đổ thuốc bổ đi.
Nàng muốn vận động, hắn nói có di chứng; nàng muốn xem sách, hắn nói có di chứng; nàng muốn luyện tập kỹ năng phục nguyên, hủy diệt và dự cảm, hắn nói có di chứng; nàng muốn hóng gió một chút, hắn nói có di chứng. . . Trông coi mọi việc, hạn chế nhiều góc độ, quy củ nhiều vô số khiến cho Thái Sử Lan thường có ảo giác rằng mình đã có thai.
Lúc này, Thái Sử cô nương vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, độc ác chửi thầm trong lòng: Chàng mới là di chứng, cả nhà chàng đều là di chứng!
Chuyện khác thì không sao, nhưng Cảnh Thái Lam vừa mất tích, nàng làm sao có thể an tâm dưỡng thương. Chỉ có điều, Dung Sở lại thề với nàng rằng Cảnh Thái Lam tuyệt đối an toàn. Nếu như có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Cơ mà, nếu như xảy ra chuyện không may, Thái Sử Lan cũng không định bắt hắn chịu toàn bộ trách nhiệm, chịu một nửa là được rồi.
Thái Sử Lan láng máng nghe được lúc thành Bắc Nghiêm bị phá, Thai Thế Đào đã tự ý rời khỏi đại doanh Thượng phủ để đến đây cứu nàng. Có điều Dung Sở lại nói, Thai Thế Đào rất được lão soái Thượng phủ lão soái yêu mến, lại thêm tìm ra mật đạo, lập được đại công, cho nên không cần lo lắng cho hắn quá, thậm chí lần này còn là trong họa có phúc, cho nên nàng cũng yên tâm.
Theo như tính tình Thái Sử Lan, cho dù có trọng thương, chuyện khác có thể bỏ lại, nhưng Cảnh Thái Lam mất tích, nàng dù phải bò cũng muốn đi tìm nó. Nhưng lần này không biết tại sao trong lúc dưỡng thương, toàn thân hoàn toàn vô lực, ngày nào cũng buồn ngủ đến díp cả mắt, thường thường mỗi sáng chỉ tỉnh táo được hai canh giờ, sau đó lại ngủ say, muốn đứng dậy cũng không được. Điều này làm cho nàng vô cùng hoài nghi, có phải Dung Sở lại gian lận rồi hay không?
Nhưng mà, lần này nàng thật sự nghĩ oan cho Dung Sở. Trong suốt bảy ngày thủ thành, tinh thần lẫn thể lực của nàng đều hao tổn quá lớn, bây giờ tinh thần được thư giãn, cơ thể tự nhiên cũng sẽ tiến vào thời kỳ tu bổ. Nhất là, nàng lại liên tục sử dụng kỹ năng Phục nguyên trong thời gian dài, sau đó còn dốc hết toàn lực sử dụng Hủy diệt, vậy nên tinh lực kiệt quệ là điều đương nhiên.
Duy có một điều Thái Sử Lan không biết – mặc dù lần này mạo hiểm quá nhiều, hao tổn quá lớn, nhưng một ngày khôi phục, năng lực của nàng chắc chắn sẽ nâng lên một tầng cao mới.
Nàng dưỡng thương ở phủ thành chủ, mỗi ngày đều có vô số bách tính tới thăm, nhưng đều bị Dung Sở sai người chặn lại ngoài cửa. Dân chúng cũng không quấy rầy, nhìn phủ thành thôi cũng đã vui rồi. Thế nên, bên trong bên ngoài phủ những ngày này đều chất đầy rau dưa, trái cây, trứng gà, gà mái, do dân chúng đưa tới, khiến cho phủ thành chủ chẳng khác nào một nông gia điền viên.
Thái Sử Lan không muốn nhận đồ ăn của bách tính, bởi sau chiến sự, khắp nơi hoang tàn, trăm nghề điêu linh, số lương thực này đều là bách tính vất vả lắm mới kiếm được. Nhưng bách tính ai cũng kính yêu nàng, nếu nàng không nhận, chắc chắn sẽ làm tổn thương họ. Thái Sử Lan không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy rồi giao cho công sở cứu trợ. Đây là cơ quan từ thiện nàng lập ra sau chiến sự, do Tô Á chủ trì, phụ trách thu gom và xử lý đồ trợ cấp do triều đình và các nơi đưa đến. Tô Á ngày nào cũng liên lạc với các y đường trong thành, chuẩn bị tổ chức chữa bệnh, chữa thương miễn phí. Mỗi tuần sẽ có một đại phu đến từng nhà khám chữa, tất cả chi phí đều do quan phủ chi trả.
Đương nhiên, những “chuyện không đâu” này, vị Quốc công tôn quý nào đó hoàn toàn không cho phép nàng hỏi tới. Nhiệm vụ của nàng chỉ có ăn, ngủ, uống thuốc, uống thuốc bổ, ăn canh dinh dưỡng, lại uống thuốc rồi ăn một lô một lốc thứ gì đó mà nàng cũng không biết.
Thái Sử Lan thầm nghĩ, đợi tới khi nàng đến thành Chiêu Dương nhận ban thưởng, nhất định đã trở thành một Thái Sử Lan phiên bản mập mạp mất rồi!
Sáng sớm hôm nay nàng tỉnh lại, phát hiện bầu trời âm u như sắp mưa, nhất thời cảm thấy chăn đệm dưới thân có hơi ẩm ướt. Vừa nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, liền thừa dịp Dung Sở không có ở đây, tự mình xuống giường, bảo thị nữ đổi đệm chăn cho mình.
Lúc thị nữ làm việc, nàng tranh thủ ra ngoài. Thái Sử Lan thong thả bước đi dưới mái hiên. Gió táp vào mặt nàng, mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng hưởng thụ ngẩng đầu, hít sâu một hơi.
Không khí nhu hòa như vậy khiến nàng bỗng nhiên nghĩ đến Lý Phù Chu. Dưỡng thương nhiều ngày như vậy, đừng nói đám người Hoa Tầm Hoan không thấy đâu, ngay cả Lý Phù Chu nàng cũng chưa gặp được một lần. Ngày ấy hắn mạo hiểm vận chân khí cứu nàng, đến cùng bị thương nặng thế nào?
Nghĩ như vậy, nàng liền hơi lo lắng. Lời cảnh cáo ban đầu của Da Luật Tĩnh Nam còn văng vẳng bên tai, nàng tin rằng hắn không hề phóng đại sự thật.
– Tiểu Liên! – Nàng gọi thị nữ lại, – Ngươi biết Lý tiên sinh dưỡng thương ở đâu không?
Phải mất một lúc lâu, thị nữ kia mới hiểu được nàng đang nói tới ai. Nàng ta hé miệng cười:
– Là vị tiên sinh thân cao cao, da dẻ trắng trẻo đó sao? Tiên sinh không ở phủ thành chủ, nô tỳ cũng không biết.
Thái Sử Lan có chút thất vọng, đang nghĩ không biết có hắn đã ra khỏi thành hay chưa. Nhưng ngay sau đó, nàng lại cảm thấy kỳ lạ:
– Huynh ấy không ở phủ thành chủ, vậy tại sao ngươi lại biết huynh ấy?
– Chạng vạng hôm qua, tiên sinh có tới phủ thành chủ một chuyến, còn đứng ở cửa viện nhìn cô nương nhưng không hề tiến vào.
Thái Sử Lan giật mình, phất phất tay ý bảo thị nữ xuống phía dưới.
Nàng vịn lan can, nhìn những hạt mưa lất phất rơi xuống ngoài hiên, cả mắt đều là cảnh, nhưng lại đầy mắt không là cảnh, trong lòng tựa hồ tràn đầy tâm tình, lại tựa chẳng có gì.
Trên tán cây trước mặt, một con chim đang nhảy nhót qua lại, móng vuốt đỏ cam níu chặt cành cây màu nâu. Nó nghiêng đầu, dùng cái mỏ vàng nhạt rỉa rỉa lớp lông xanh biếc, tròng mắt linh động đảo tới, nhìn thật sự rất đẹp.
Nàng nâng má, cảm thấy dáng vẻ nhìn quanh của con chim này thoạt nhìn nhìn quen mắt.
Giống như Dung Sở.
Cách đó không xa, hoa sen trong ao nở rộ, cánh hoa hồng phấn tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau. Gió khẽ thổi qua, chúng liền rung động từng hồi, giống như sóng mắt cùng nụ cười chúm chím của ai đó.
Nụ cười chúm chím…sóng mắt đong đưa…
Nàng bỗng nhiên lắc đầu.
Trên ao sen là một tòa đình tinh xảo, ấy là nơi để người ta dừng chân ngắm cảnh.  Cả tòa đình đều là màu trắng, trên nóc điểm xuyến minh châu, hạt châu không biết do vật gì tạo thành, vừa tròn trịa, vừa sáng trong, hệt như da thịt một người.
Da thịt một người…
Thái Sử Lan mím môi, bỗng nhiên đứng thẳng người.
Chết tiệt!
Tại sao nhìn cái gì cũng nghĩ đến tên người chim kia! (ai không nhớ biệt danh này thì xem lại mấy chap đầu của quyển I nhé!! ^^ Đây là biệt danh chị đặt cho anh ngay lần đầu gặp mặt đó :v :v :v)
Người quá đẹp quả nhiên rất đáng ghét! Khiến người ta nhìn thấy cảnh đẹp liền không khỏi liên tưởng đến.
Nàng vỗ nhẹ lên lan can, như muốn đánh tan mấy cái liên tưởng kỳ dị của bản thân lúc này. Thái Sử Lan xoay người, chuẩn bị mắt không thấy, tai không nghe trở về phòng.
Nhưng mà, nàng vừa quay người lại, bỗng nhiên chạm phải một lồng ngực ấm áp.
Chủ nhân của lồng ngực kia rất thuận tiện dùng hai tay ôm nàng vào lòng, sau đó khẽ cười, nói:
– Vỗ bàn đánh lan can làm gì chứ? Không lẽ là đang nhớ tới ta! – Lời chưa nói xong, hắn đã hơi cúi người, đôi môi cong cong hướng về phía môi nàng.

Thái Sử Lan tựa lên lan can, cả người cứng đờ.
Tư thế của Dung Sở lúc này rất đáng ghét. Một tay hắn ôm lấy nàng, mặc cho nàng xoay đi đâu hay trốn hướng nào cũng khó thoát khỏi “móng vuốt” của hắn.
Đã vậy, hắn còn không vội hành động thân mật, môi chờ ở gò má nàng. Bây giờ nàng có hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục đứng im để hắn ôm như này, hoặc là tự giác dâng môi mình lên.
Dung Sở mỉm cười, nhìn Thái Sử Lan bằng ánh mắt mong chờ. Hắn biết, muốn hôn đến được bông hồng băng có gai này, chỉ e khó tránh khỏi phải chịu khổ, hắn cũng biết, muốn Thái Sử Lan tự mình dâng môi lên là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Cho nên, mục đích thực sự của hắn rất đơn giản – chính là ôm nàng một lúc; ôm khi nàng đã thanh tỉnh, để biết rằng nàng không hề chống cự, để biết rằng nàng nguyện ý dựa dẫm vào hắn.
Hắn tham luyến da thịt vừa mềm mại, vừa dẻo dai của nàng.
Thái Sử Lan khẽ nghiêng đầu.
Hắn say đắm thưởng thức làn da của nàng, nhìn vết trầy nhàn nhạt trên trán, chợt cảm thấy tì vết nho nhỏ ấy lại càng khiến nàng trở nên xinh đẹp, càng khiến hắn muốn ngắm mãi không thôi.
Cả người Thái Sử Lan sau phút cứng rắn, lập tức mềm nhũn ra.
Lúc này, nàng dựa vào lan can, bên dưới có rất nhiều loại hoa, đóa nào đóa nấy rực rỡ sắc màu.
Ngón tay Thái Sử Lan khẽ chuyển động đã thành công hái được một đóa hoa. Nàng cầm nó gãi gãi lên mũi Dung Sở.
Dung Sở bật cười, lại sợ mình sẽ hắt hơi lên mặt nàng, đành phải há miệng ngậm lấy nhánh hoa.
Hắn làm vậy, đương nhiên không thể trộm hương của Thái Sử Lan nữa. Lúc này, nàng mới chậm chạp xoay người, đẩy mặt hắn ra, nói:
– Chớ để phấn hoa rơi trên mặt ta, cẩn thận ta xì nước mũi vào mặt đấy!
Dung Sở không nhịn được bật cười, nghĩ thầm – Trước đây tại sao lại không phát hiện rằng cách thức nói chuyện không chút kiêng kị này của nàng thật đáng yêu biết mấy!
Thái Sử Lan nghiêng đầu, lập tức bắt gặp nụ cười của hắn.
Khoảnh khắc ấy, mưa lất phất ngoài hiên, chuồn chuồn bay qua bay lại, hương hoa thơm ngát tỏa khắp muôn nơi, ao nước dập dềnh trong suốt. Phía sau hắn, cửa sổ rộng mở, rèm cửa thêu đầy hoa văn tinh xảo vô cùng, nào thác nước đường nhỏ, nào điền viên nhân gia. Trong phòng, ánh đèn bị mành trúc tách nhỏ, ánh sáng loang lổ chiếu vào giữa chân mày hắn, đẹp như bức họa, lại khiến hắn thêm mấy phần dịu dàng, thanh tao nhã nhặn.
Mà giờ khắc này, trong khung cảnh mộc mạc mà đẹp đẽ ấy, môi hắn ngậm một đóa hoa mới hái. Cánh hoa đỏ nhạt mềm mại quệt qua gò má hắn, càng khiến da thịt hắn mềm mại sáng ngời; phiến lá xanh nhạt xen vào mái tóc, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến mảnh lụa đen tuyền, khiến người ta chỉ muốn vươn tay sờ thử.
Ngay đến một người không mấy khi bị cảnh đẹp làm động lòng như Thái Sử Lan, lúc này cũng phải ngây ngẩn, ánh mắt mê ly.
Giờ khắc này, Dung Sở ngậm hoa – đẹp, sạch, còn có thêm vẻ tinh nghịch hiếm thấy, hòa với khí chất giảo hoạt thường ngày, tất cả…chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả: Đẹp!
Thái Sử Lan nghiêng đầu, nàng muốn nhìn Dung Sở kỹ một chút!
Đẹp! Càng nhìn càng đẹp.
Mưa rơi lất phất, Thái Sử Lan hơi ngửa đầu ra sau, dáng vẻ đáng yêu, hoàn toàn khác với sự nghiêm nghị, xa cách thường thấy.
Ánh mắt chuyên chú của nàng làm Dung Sở sinh lòng vui mừng. Hắn nghiêng đầu nhả đóa hoa ra, cúi đầu cười nói:
– Lúc đầu chỉ muốn ôm nàng một chút, nhưng giờ nàng lại bày ra bộ dạng này, ta thật không nhịn được…
Nói rồi, hắn cúi người.
Thái Sử Lan bỗng ngửa người ra sau, vô thức thúc đầu gối lên. Nhưng vừa giơ lên được một nửa lại nhận ra có điểm không thích hợp, nàng đang định đặt chân xuống, Dung Sở lại cười nhẹ một tiếng, né người sang một bên, một tay nắm lấy đầu gối nàng, tay kia đỡ lấy phần hông, cười nói:
– Đừng! Cẩn thận ngã xuống dưới?
Đám hoa phía trên bị Dung Sở va vào, một cánh hoa đỏ tươi rơi xuống, rơi vào mi tâm Thái Sử Lan.
Ánh mắt Dung Sở chợt sâu thêm một chút, nhộn nhạo một chút.
Bỗng nhiên, hắn muốn bế thốc nàng lên, mặc kệ nàng muốn đánh, muốn cắn, muốn đá, muốn giết, trước tiên cứ vào trong giường rồi nói tiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.