Khi ta rốt cục nghiêng ngả lảo đảo đi trở về Liễu Trần Cư đã là giữa trưa.
Khách nhân chưa nhiều. A Mang nhìn thấy ta kinh ngạc, nhìn ta từ trên xuống dưới vài lượt, muốn nói lại thôi.
Ta hướng hắn nhếch miệng, không muốn nói thêm cái gì nữa, liền đi thẳng lên lầu.
Ngã vào trên giường thật mạnh, đem chính mình vùi thật sâu vào áo ngủ bằng gấm. Đầu hỗn loạn, toàn thân nóng lên.
Xem ra là phát sốt. Ta tự giễu nghĩ.
Cũng không biết chính mình nằm bao lâu, mơ hồ cảm thấy được có người tiến vào, sờ sờ trán của ta, sau đó lại rời đi.
Không bao lâu lại có người tiến vào, nâng ta dậy, cởi quần áo của ta. Ta sớm không có khí lực giãy dụa, liền mặc hắn muốn làm gì thì làm. Người nọ chắc là thấy được dấu vết trên người ta, sửng sốt trong chớp mắt, lập tức ôm lấy ta, đặt vào trong nước ấm áp.
Miệng vết thương chạm vào nước ấm co rút đau đớn từng trận, ta giãn người ra, cố gắng đem toàn bộ thân thể lặn vào trong nước.
Người nọ cầm một khối nhuyễn bố tinh tế chà lau người ta. Lúc sát đến vị trí khó nói ở phía sau, hắn vươn một ngón tay ý đồ tiến vào.
“Ngô … Đau … Không cần …” Ta sớm nhân sự không biết, miệng phát ra rên rỉ tinh tế, thân thể hơi hơi vặn vẹo muốn đào thoát ngón tay đáng giận kia.
“Ngoan, kiên trì một chút, lập tức sẽ tốt thôi.” Người nọ ôn nhu dỗ. Trong thanh âm có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248362/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.