Ta đưa mắt nhìn người qua lại trên đường, khép lại tấm ván cửa cuối cùng, đưa tay lau mồ hôi.
Cả ngày đều tâm thần không yên. Giờ Mùi vừa qua, không tiếp tục buôn bán nữa, đóng cửa sớm.
A Mang về quê lo cho mẹ già đang bệnh, Mục Thanh Dương cũng mấy ngày không có xuất hiện, cả Liễu Trần Cư cũng chỉ còn lại một mình ta. Nghe thấy tiếng bước chân tịch liêu của chính mình vang vọng trong không gian, nhưng lại có vẻ cô đơn như thế.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, thói quen có người ở bên mình chiếu cố. Vô luận Đoạn Khâm hay là Mục Thanh Dương, rõ ràng là ta lớn tuổi hơn, lại có thể không hề áy náy mà hưởng thụ sự quan tâm của bọn họ. Hiện giờ chỉ còn lại một mình, thật cảm thấy có chút không thể thích ứng.
Qua nửa đời tại thế giới mà ta đã rời bỏ, xem thấu nhân tình lạnh bạc, sớm nghĩ đến trừ bỏ đứa con của mình, có thể cái gì cũng không để ý. Sau khi đến thế giới này, chiếm được ôn nhu, liền bắt đầu tham luyến, rốt cuộc không bỏ xuống được.
Người, có phải là động vật tham lam như thế?
Đối với đêm đó, ta tự nói với mình, nhất định phải quên đi. Cho dù nó không ngừng làm cho ta ở trong mộng bừng tỉnh, cho dù trong tiềm thức cảm thấy được, có một số việc, đã không thể quay lại.
Trong đầu bắt đầu sẽ hiện ra một ít trí nhớ của Phượng Ly Chi. Hỗn độn, thống khổ, đau thương, đan vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248360/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.