Xe ngựa một lần nữa chạy đi trên vùng quê.
Cảnh vật chung quanh lao rất nhanh về phía sau, rốt cuộc không còn ngửi thấy hương vị huyết tinh, trong không khí tràn ngập thấm lạnh của đêm.
Quả nhiên là ngươi tìm được ta trước rồi …
Tâm rốt cục yên ổn lại, mặt trầm ổn ở trong thân thể nhảy lên, một chút lại một chút, hữu lực đem sức sống phân khắp nơi trong thân thể, ở trong cơ thể chậm rãi chảy xuôi như sống lại.
Cái gì đều không muốn nghĩ, thật giống như cái gì cũng không từng phát sinh, cái gì cũng có thể vứt bỏ, cái gì cũng có thể quên hết.
Sau đó, hảo hảo sống sót.
Đoạn Khâm một tay đánh xe ngựa, một tay gắt gao ôm ta vào trong ngực, giống như nếu hắn buông lỏng tay, ta sẽ theo gió mà đi.
Tựa vào trên người hắn, nhiệt độ cơ thể kề sát của hắn xuyên thấu qua thân thể truyền tới, đủ để ngăn cản tất cả giá lạnh. Tham luyến ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn da thịt trắng nõn của hắn dưới ánh trăng chiếu rọi nổi lên vầng sáng trắng noãn. Tóc dài màu nâu sậm đón gió vẽ nên đường cong ở không trung dần dần giãn ra, phất trên mặt ta, trong lòng lại sinh ra từng trận ma dương, tra tấn ngọt ngào lại bất đắc dĩ.
“Đoạn Khâm … Ngươi thật là đẹp mắt …” Bất tri bất giác thổ lộ lời nói chân thành tha thiết nhất từ đáy lòng ngây thơ, nhìn khóe miệng hắn chậm rãi hiện lên một vành cung mê người, bạc thần nhạt màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248349/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.