Miễn cưỡng trụ lại dưới sự nâng đỡ của Đoạn Khâm, lau đi vết máu ở khóe miệng, đợi cơ thể ổn định lại, trong lòng cũng cười khổ.
Ta đây rốt cuộc là trêu ai chọc ai?
Bàn tay của Quan Khanh ở giữa không trung, mở ra nắm chặt vài lần, cuối cùng rút tay về đặt ở phía sau.
“Đoạn Khâm, ta không sao.” Mỉm cười, cho Đoạn Khâm một ánh mắt làm cho hắn yên tâm, nhìn về phía Quan Khanh.
“Ta không biết ngươi làm vậy là có dụng ý gì, nhưng ta không muốn hận ngươi.” Ta nhìn thẳng hắn, vô cùng kiên định, “Mà ngươi, cũng đừng để cho ta có cơ hội này.”
Quan Khanh nhìn ta thật sâu, trong mắt có biết bao loại tình tự phức tạp khó có thể nhận ra, cuối cùng trầm tĩnh lại, hóa thành một mảnh tĩnh mịch.
Hắn lại đang cười.
“Ha ha ha … Tiểu Ngôn Ngôn, ta thật sự là càng ngày càng thích ngươi, phải làm sao bây giờ? Thật nhức đầu a …” Hắn giống như đau đầu phủ ngạch, “Tiểu Ngôn Ngôn, lần này ta thả tiểu tình nhân của ngươi trước, lần sau ngươi nhất định phải tắm rửa thay quần áo sạch sẽ phụng dưỡng ta nga! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi dục tiên dục tử, ha ha ha …”
Hắn bỗng nhiên phóng đến bên cạnh ta, ở bên tai ta nói mấy câu, ánh mắt trêu tức. Đoạn Khâm thân thủ vừa động, hắn đã khinh triển ống tay áo, mủi chân thi lực, ở trong không trung đảo nhẹ vài vòng, biến mất trong đám người.
Mọi người quay đầu về hướng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248341/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.