“Ngươi xem ngươi lại gây phiền toái!” Cười khổ than nhẹ một tiếng, ta đang muốn kéo hắn mau mau rời đi, ai ngờ hắn lại nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài.
“Uy, ta ở trong này nga!” Hắn thế nhưng còn sợ nhóm người kia không bắt được hắn, hướng bọn họ phất phất tay.
Rất nhanh, chúng ta liền bị bao vây.
“Tiểu tử, mau giao giải dược ra đây, đại gia ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.” Lão Tam cười lạnh nói, song đao trong tay phiếm ra ánh sáng âm lãnh.
“Muốn giải dược, kêu hắn tự mình cầu ta.” Mạc Thu cũng không sợ hắn uy hiếp, hất cằm chỉ chỉ râu quai nón toàn thân run rẩy đang được mấy tên thủ hạ dìu.
“Tiểu tử ngươi dám … dám ám toán ta, đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt, mau đưa giải dược … giải dược ra đây.” Râu quai nón mặt mày vặn vẹo nghiêm trọng, trên trán nổi đầy gân xanh trông rất dữ tợn, hoàn toàn mất đi phong độ.
“Thiết, rõ ràng là chính mình kĩ xảo không bằng người còn ở đây dõng dạc, ngươi còn không bằng …”
“Mạc Thu, ngươi câm miệng! Ngươi cho là mình gây phiền phức còn chưa đủ lớn hay sao?” Mắt thấy đám người kia mỗi người xoa tay, trong mắt giống như có thị huyết hiện ra, ta sớm lòng nóng như lửa đốt, không khỏi quát.
Chưa từng thấy ta nói chuyện với hắn nghiêm khắc như vậy, Mạc Thu sửng sốt trong chớp mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Hôm nay thật sự là rất xin lỗi, tiểu nhi ham chơi, làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248312/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.