Sau khi lên thuyền lâu của Lôi Chấn sơn trang, ta bị nhốt trong một căn phòng nhỏ bịt kín. Trừ bỏ một ngày ba bữa có người đúng giờ tới đưa cơm để bên ngoài, cũng không còn người nào khác đến.
Một thân một mình nhàn đến vô sự, trong đầu liền bắt đầu tinh tế hồi tưởng lại từng chuyện đã phát sinh.
Một người một khi lớn tuổi, cũng rất dễ dàng quên đi rất nhiều thứ, nhưng có một số việc vô luận như thế nào cũng sẽ không thể phai mờ đi.
Thật giống như khắc thật sâu vào, cho dù là muốn cố ý quên, nhưng miệng vết thương dữ tợn không cách nào xem nhẹ luôn thường thường xuất hiện ở trước mắt.
Một màn một màn, như bức tranh đen trắng cuộn tròn hiện ra ở trước mắt, lại bị nhiều điểm đỏ sẫm nhuộm đẫm.
......
Khi còn bé tri kỷ làm bạn, lớn lên kết ám tình cảm, sinh mệnh như hồ điệp vũ động, hoa lệ mà lại yếu ớt.
Sau đó là cùng nhau mà đến … Giết chóc … Tử vong … Cừu hận … Trả thù …
Một lần lại một lần, dung nhan như tranh dưới tác động của phá tà chậm rãi điêu linh. Cố nhân đã qua đời, sầu tư như độc, ăn mòn cơ thể người sống.
Nhân quả luân hồi, con đường sinh tử.
Mạn châu sa hoa theo gió nở rộ, là loại hoa sinh trưởng ở bờ đối diện với minh giới ba đồ.
Kỳ thật vẫn đều rất muốn biết, người nọ ở bờ đối diện, có cảm thấy tịch mịch hay không …
......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248267/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.