Ta nói thật sự rất khẽ, nhưng ta biết, hắn nghe được.
Ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt của hắn gần ta trong gang tấc. Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy giống như bóng đêm, có thể nhiếp lòng người, có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện bị lạc trong đó.
Hắn lẳng lặng nhìn ta chăm chú, khóe miệng gợi lên một độ cong mê người, trên gương mặt tái nhợt dần dần hiện lên một rặng mây đỏ, đúng là tao nhã như thế, xinh đẹp kinh tâm động phách như thế. (Sao Hiên ca lại đỏ mặt kà, anh ý đang nghĩ đến “chuyện gì” sao chống cằm cơ màng)
Chậm rãi mở miệng, hắn nhẹ nhàng phun ra mấy câu, lại giống như dùng hết sức lực toàn thân.
Hắn nói, ta chờ lâu như vậy, rốt cục nghe được ngươi nói yêu ta. (Tội Hiên ca quá à)
Hắn nói, nếu ta còn có cơ hội gặp lại ngươi, sẽ không buông ngươi ra nữa.
Hắn nói … Cái gì?
Suy nghĩ đột nhiên toàn bộ tiêu thất, sợ hãi lan khắp toàn thân, trong đại não chỉ còn lại có một khoảng trống chết lặng.
Hắn nói, sao lại giống như sắp phải xa nhau?
“Phượng Hiên Dã, ngươi …” Muốn hỏi hắn, lại phát hiện thân thể không thể nhúc nhích mảy may.
Hắn thế nhưng trong lúc ta không để ý điểm huyệt đạo của ta.
“Cữu Hồ.” Hắn thản nhiên mở miệng, mà tầm mắt vẫn không rời khỏi người ta.
Không khí có chút dao động, xuất hiện thêm một hơi thở khác
Hắc y ẩn vệ âm thầm theo bảo hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248242/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.