Ta sửng sốt, vội vàng giãy dụa muốn từ trên đùi Phượng Hiên Dã nhảy xuống, ai ngờ bàn tay hắn ôm thắt lưng của ta chặt hơn, một bàn tay khác đang ở thắt lưng ta lại thẳng tắp sáp một lóng tay đi vào!
“A …” Thắt lưng mềm nhũn, ta nhất thời vô lực, chỉ có thể tựa vào ngực hắn, oán hận theo dõi hắn.
Hắn nhẹ nhàng cười, thấp giọng ở bên tai ta nói: “Ngươi đừng động, bằng không ta sẽ nhịn không được ở trong này đem ngươi làm.”
“Ngươi …” Đang muốn mở miệng mắng, ngón tay trong cơ thể đột nhiên chậm rãi trừu sáp lên, xúc cảm hơi lạnh ma xát nội bích, thân thể mẫn cảm liền nhuyễn xuống, chỉ có thể dựa vào cánh tay hắn mới có thể chống đỡ chính mình không bị ngã.
“Đi ra ngoài … Ngươi mau đi ra …” Ta cắn răng nói, âm cuối đã mang theo hơi hơi run rẩy.
Hắn làm như không nghe thấy, ngẩng đầu vẻ trêu tức trên mặt toàn bộ biến sạch, lạnh giọng nói với Trung thúc: “Cho hắn vào đi!”
“Dạ”
Khi thân ảnh màu đỏ quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, ta rõ ràng phát hiện chính mình nhát gan.
Không dám tưởng tượng Đoạn Khâm nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của ta sẽ có vẻ mặt như thế nào, cũng không biết nên dùng biểu tình như thế nào đối mặt với hắn, cho nên ta chỉ có thể cúi đầu, yên lặng chịu đựng ngón tay kia ở trong cơ thể không ngừng tàn sát bừa bãi, trong lòng âm thầm đem Phượng Hiên Dã mắng trăm ngàn lần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248233/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.