“Dừng xe tọa yêu phong lâm vãn, sương diệp hồng vu hai tháng hoa (2 câu thơ này ta bó tay nga, đành để nguyên văn) … Tiểu xoa tiểu quyển ngoan, mau nói cho ca ca nghe một chút!” Mạc Thu cầm một hạt dưa, dụ tiểu xoa cùng tiểu quyển mở miệng.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Không biết làm sao, Mạc Thu gần đây đột nhiên say mê dạy tiểu xoa tiểu quyển làm thơ (ách, tiểu Mạc thật là có sở thích đặc biệt a),vì thế chỉ cần có thời gian, hắn liền cả ngày vây quanh hai con vẹt kia, ngay cả dược thảo bảo bối của hắn cũng không quản.
Sáng sớm đã bị Mạc Thu kéo đến tiểu trúc giữa hồ xem hắn dạy vẹt làm thơ, lúc này ta chán muốn chết ngồi ở một bên ngủ gà ngủ gật, mà Đoạn Khâm cắn hạt dưa, một bộ dáng xem kịch vui.
“Hai con Ma Tước kia căn bản là sẽ không có khả năng, ngươi tiếp tục dạy chúng nó như thế nào cũng là vô dụng, cần gì phải tốn nhiều khí lực?” Đoạn Khâm nhàn nhạt nói, lại cắn một hạt dưa ném vào miệng.
“Ai nói chúng nó sẽ không? Chúng nó ngày hôm qua còn có thể nha!” Trừng mắt nhìn Đoạn Khâm liếc mắt một cái, Mạc Thu hai má đỏ ửng, xắn ống tay áo tựa hồ là tính toán cùng hai con vẹt liều mạng, “Tiểu xoa tiểu quyển ngoan, dừng – xe – tọa – yêu – phong – lâm – vãn …”
Tiểu xoa trừng đôi mắt nhỏ nhìn hắn, chính là không mở miệng, nhưng thật ra tiểu quyển lại cho hắn chút mặt mũi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248229/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.