Ta vén vạt áo, dọc theo hành lang cong lững thững mà đi. Trên vạt áo trước dính máu đỏ tươi.
Xuống hành lang, đi trên bậc thang ba cấp, đi qua một đoạn ngắn thạch lan có khắc thạch văn phức tạp, đẩy đại môn cuối cùng sơn màu đen tuyền ra.
Cửa rung động, có gió mát thổi sợi tóc tung bay.
Trong tiểu viện thanh tĩnh, Phượng Hiên Dã đứng bên bụi cây *** bụt, hai mắt nhắm nghiền, ngửa đầu, không biết đang nghĩ gì.
Nghe được thanh âm của ta, hắn quay đầu lại, mỉm cười, “Hỏi xong?”
Ánh mặt trời tà tà chiếu xạ ở trên người hắn, tạo thành cái bóng gầy yếu trên mặt đất. Nụ cười kia của hắn có chút tịch mịch, làm cho ta có một chút đau lòng.
Ta đi qua từ phía sau ôm lấy hắn, tựa đầu trên vai hắn.
“Ta cho Quản Tiêu dùng đoạn hồng trần, sau đó thả hắn.” Ăn xong đoạn hồng trần, từ nay về sau cũng chỉ là một người thường không còn võ công.
“Ân, chỉ cần ngươi cao hứng là tốt rồi.” Hắn đáp, bàn tay ở trên lưng ta chậm rãi vuốt ve.
“Ta còn giết Tuyền Kỷ.”
“Ân, hết thảy đều tùy ngươi.” Hắn cười yếu ớt một chút, lại nói: “Chuyện Tuyền Kỷ không phải do ta làm, lúc ta tìm được nàng ta, đã biến thành như vậy.”
“Đó là …”
“Là Phù Tình Nhu.”
“Phù Tình Nhu, thê tử của Quản Đàm? Tuyền Kỷ không phải thuộc hạ của Phù Lôi sao, nàng vì sao lại …” Đại tiểu thư nổi tiếng tài mạo tuyệt thế của Lôi Chấn sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248196/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.