Tuy nói là chuyện lần này xảy ra đột nhiên, nhưng Phượng Hiên Dã không phải loại người làm việc lỗ mãng, hắn nếu làm như thế, tất là đã lên kế sách vẹn toàn.
Lấy thân thể hiện tại của ta, cái gì đều không làm được, cho nên ta chỉ có thể ở trong cung, lẳng lặng chờ tin tức của hắn.
Ngày thứ hai sau khi ta tỉnh lại, mật thám phái đi liền phi cáp truyền tin nói, Lôi Chấn sơn trang trong một đêm đã bị vùi trong biển lửa hóa thành tro tàn, toàn bộ người trong trang không một ai còn sống. Phù Lôi đã chết, Phượng Diệc Nhân tung tích không rõ.
Nghe đến đây, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.
Lại nói Phù Lôi cũng coi như một đời đại hiệp, nhưng lại làm nhiều chuyện bất nghĩa, cuối cùng rơi vào loại kết cục này.
Phượng Diệc Nhân mất đi hang ổ, giống như chó nhà có tang, rơi vào đường cùng, không rõ tung tích.
Mà Phượng Hiên Dã một chút tin tức cũng không, khó tránh khỏi làm cho ta lo lắng.
Từng ngày cứ vậy trôi qua.
Mạc Thu nguyên lai ngẫu nhiên sẽ có lúc thần trí tỉnh táo một chút, nhưng thời gian trúng di hồn thuật càng lâu, thời gian hắn tỉnh táo cũng lại càng ngắn, mà muốn giải trừ di hồn cho hắn, phải có máu của người thi cổ làm dẫn dược, hiện giờ muốn cứu hắn, chỉ có thể chờ Phượng Hiên Dã bắt Phượng Diệc Nhân đem về.
Chỉ có thể chờ.
Thẳng đến một ngày, ta rốt cuộc không thể chờ đợi.
Bởi vì ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248185/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.