Mơ mơ màng màng, cảm giác được Mục Thanh Dương ôm ta lên xe ngựa. Xe ngựa chạy rất nhanh cũng thực ổn, ta nằm ở trong lòng ngực Mục Thanh Dương, hắn một tay vuốt sợi của ta tóc, một tay thay ta nhẹ nhàng xoa xoa lên phần eo bủn rủn đến khó chịu.
Thân thể chưa tắm rửa qua cả người dính nị khó chịu, nhớ tới hắn mới vừa rồi làm chuyện tốt gì đó, ta khẽ hé mí mắt nhìn trừng hắn liếc mắt một cái, lại đổi lấy hắn một tiếng cười khẽ thấp đến không thể nghe thấy.
“Ngươi cười cái gì?” Ta tức giận nói. Trong lòng âm thầm quyết định sau này sẽ không bao giờ một mình cùng hắn đi ra ngoài.
“Không có việc gì.” Hắn ở trên môi ta hôn một cái, khóe miệng mang ý cười, “Ngươi ngủ tiếp một hồi đi, tới nơi ta sẽ gọi ngươi dậy.”
“Ân.” Ta ở trong long hắn cọ cọ một chút, lại nặng nề ngủ.
Ta không biết khi nào thì trở lại Liễu Trần Cư, lúc ta tỉnh lại, phát hiện chính mình ngủ ở trong phòng của mình, trên người vẫn như cũ bọc một kiện ngoại bào nhăn nhúm đến không thể tả kia.
Bên trong phòng thực im lặng, chỉ có ngọn đèn Lưu Ly trên bàn đang phát ra ánh sáng thản nhiên nhu hòa.
“Tên hỗn đản này, thế nhưng ăn sạch thịt rồi bỏ chạy!” Trên người vẫn dính nị đến khó chịu. Ta càng nghĩ càng câm phẫn, lớn tiếng mắng, khả vẫn không thể làm tiêu hết cảm giác uất hận trong lòng.
Giãy dụa suy nghĩ muốn xuống giường đi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248156/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.