*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Nguyệt Tận
Ôm Hứa Hi Diệp vẫn mê man bất tỉnh, trong lòng Quân Thích Ý toát ra ý cười. Không để cho thị vệ trong cung phát hiện, hắn cởi áo khoác gắt gao bọc lấy Hứa Hi Diệp đang nằm trong lòng ngực mình. Chỉ phóng vài bước, hắn đã mang người vào gian phòng mà Thiện Ngộ đã sớm an bài.
“Ân……..” Hứa Hi Diệp khẽ xê dịch trong lòng hắn, thoải mái hừ một tiếng, lại tiếp tục mộng.
Trong mơ, hắn cảm nhận được một cái ôm ấm áp. Tuy đã không còn nhận được sự quan tâm của Thiên Ngộ nhưng từng chút từng chút ấm áp này dần dần tràn đầy cho hắn một hy vọng lớn lao ——-
“Thật là không hiểu nổi ngươi mà.” Quân Thích Ý cởi bỏ y phục ẩm ướt đang bao lấy Hứa Hi Diệp, kéo chăn lên người hắn, lại vẫn chưa chịu rời đi, lẳng lặng trông chừng bên cạnh hắn.
Rõ là càng nhìn càng mê mẩn, nguyên lai Hứa Hi Diệp lúc ngủ lại mang một loại phong tình khác. Cứ như chim non đang tìm mẹ, cuộn tròn người lại. Hắn nhịn không được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt tuấn tú kia.
Nếu bọn họ có thể ở cạnh nhau như vậy suốt đời thì tốt biết mấy? Hết thảy đều là ảo tưởng của mình hắn. Trong lòng Hứa Hi Diệp vẫn không có thân ảnh của hắn. Chẳng biết phải làm thế nào để Hứa Hi Diệp trao tâm mình cho hắn!
Hắn vẫn không thể lý giải nổi Thiện Ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hua-quan/1354524/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.