Sau khi đâm Phượng quân Hạ Nghi, ta run rẩy chạy đi nhưng chỉ được mấy bước thì lặng người nhìn Mẫu hoàng đứng phía trước. 
Ánh trăng sáng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Ngườ. Nhìn ta bằng ánh mắt không có độ ấm, đôi môi đỏ mọng mím chặt lại. Ta run rẩy nhìn Người bước đến gần mình, tiếng rên rỉ đau đớn của Phượng quân ở phía sau càng ngày càng gần, là ta đã vô thức lùi lại. 
- Ư…ư… 
Tiếng của Phượng quân ngay sát bên cạnh, ta không biết phải làm sao, không thể lùi lại nữa. Mẫu hoàng vẫn nhìn ta, giống một con rắn nhìn vào một con ếch, không độ ấm, có chút giễu cợt. 
- Làm tốt lắm! 
Người đã nói thế khi đi ngang qua ta. Tay Người xoa nhẹ tóc ta, mang theo mùi thơm thoang thoảng nhưng khiến toàn thân ta lạnh buốt. Giọng nói Người vẫn trong trẻo, có chút dịu dàng nhưng lại giống như tiếng gọi ma mị, tiếng đòi mạng. 
Ta run rẩy quay lưng lại nhìn theo Mẫu hoàng. Bóng lưng xinh đẹp nhỏ bé dưới ánh trăng, trong trẻo mà lạnh lùng. Ta thấy Người chậm rãi rút kiếm, đôi môi đỏ mọng nói: 
- Hạ Nghi, chàng vất vả rồi! 
Đôi tay xinh đẹp cầm một thanh kiếm dài, màu bạc sáng bóng, toả ánh sáng dịu dàng dưới ánh trăng, chậm chạp đâm vào tim của Phượng quân, chậm chạp rút ra, toàn thân kiếm nhuộm một màu đỏ tươi kiều diễm. 
Một dòng nước ấm bắn lên mặt. 
Ấm áp, có chút mặn, có chút tanh. 
- Ngoan, về Tĩnh Thần cung đi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang/3054445/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.