Ánh trăng bên ngoài làm ta không ngủ được, theo thói quen sờ qua bên cạnh. Trống không. Kim Thuyền đâu?
Khoác áo choàng lên vai, ta mở cửa đi ra ngoài. Trong viện, ngoài sân, bếp đều không có người. Không lẽ hắn dám bỏ ta lại trong nhà một mình giữa đêm khuya thế này?
Có tiếng động phía sau nhà.
Kim Thuyền đang ngồi thẫn thờ trước thềm, mắt nhìn vào khoảng không. Thậm chí ta đứng trước mặt hắn vẫn không nhận ra, trong tay còn cầm một mảnh giấy nhỏ.
Rút lấy mảnh giấy, theo ánh trăng sáng rọi, một dòng chữ nhỏ hiện ra “Khuyên nàng trở về”, là chữ của Phong Nghị.
Ta nhìn Kim Thuyền.
Hắn quỳ xuống, cúi đầu không nhìn ta.
Hít thở thật sâu, cố gắng xoa dịu nỗi đau đớn trong tim. Ta nói với Kim Thuyền:
- Đừng làm như vậy nữa.
Quay lưng về phòng. Kinh nghiệm cho ta biết một vài điều không hay sắp xảy ra.
Đêm đó, Kim Thuyền không trở lại phòng.
Những ngày hôm sau, ta coi như không có chuyện gì. Ta không trách hắn.
Kim Thuyền theo ta rời khỏi Nghi quốc là bất ngờ, hắn không có chủ đích từ trước. Hơn nữa, cha mẹ hắn còn trong Nghi quốc, còn phải nhờ Phong Nghị chăm sóc. Hắn theo ta được nhưng gia tộc hắn thì không. Là ta sơ suất, trách ai bây giờ?
Ta không nói gì không có nghĩa Kim Thuyền cũng nghĩ vậy. Suốt ba đêm liền hắn không vào ngủ mà quỳ trước phòng, chịu gió chịu sương. Hai ngày đầu ta coi như không biết nhưng đến đêm thứ ba, ta không đành lòng.
- Ngươi vào đi thôi. Ta không trách ngươi.
- …
Kim Thuyền cúi đầu không nói. Ta thở dài:
- Vào đi, ngủ một mình ta không quen.
Kim Thuyền đứng dậy, theo ta vào phòng. Cùng hắn nằm xuống, ta nói với Kim Thuyền:
- Nếu Phong Nghị lại nhắn tới, ngươi mang đến cho ta.
- …
Ta nhìn Kim Thuyền, hắn gật đầu.
Một lúc lâu sau, giọng Kim Thuyền trầm khàn:
- Xin lỗi…
Ta thở dài, ôm hắn chặt hơn. Có gì mà phải xin lỗi!
Thời gian dần trôi qua, yên bình đến mức ta run sợ. Ta thậm chí đã nghĩ đến mọi khả năng. Có thể Phong Nghị đã thành phu quân của Phượng Dương, hắn và ta chưa động phòng, chưa thể coi là người của ta được. Mẫu hoàng để củng cố địa vị cho Phượng Dương ở Kinh thành nên nhất định cần Phong gia, Phượng Dương muốn che chở cho ta nên thông qua Phong Nghị gọi ta trở về, an phận làm một Vương gia nhàn hạ. Nhưng Mẫu hoàng sẽ đồng ý sao? Người có thể nhân từ như vậy sao?
Ta ngàn tính vạn tính cũng không tính được Phượng Dương đột ngột xuất hiện trong nhà Vương Tả Khiết.
Khi đọc mật thư Phong Nghị gửi cho Kim Thuyền, ta đã biết Nghi quốc nhất định sẽ cử ai đó đến mang ta về, có thể là Hạ Cẩm cũng có thể là Ám vệ Hoàng gia. Dù là kẻ nào ta cũng tự tin có thể đuổi họ trở về, an nhàn tiếp tục cuộc sống này. Nhưng người tới là Phượng Dương, ta thậm chí còn không biết nàng có yếu điểm nào hay không.
Phượng Dương tới, kết quả chỉ có một…
Ta biết, mình không còn sự lựa chọn nào nhưng ta không cam tâm. Ta không cam tâm quay về Nghi quốc như thế này. Đi về như vậy, những cố gắng của ta trong suốt một năm nay tính là cái gì? Sự hy sinh của Quân Nương tính là cái gì? Nàng thậm chí đã nghe lệnh ta mà thành thân với Vương Tả Khiết, còn mang thai trên đường đi. Những vất vả chúng ta trải qua thì tính là cái gì?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nàng chỉ nghĩ đến điều mình muốn, không thèm quan tâm cảm nhận của ta? Không hỏi ta muốn cái gì?
Ta giãy dụa trong tuyệt vọng, Phượng Dương nhìn ta bằng ánh mắt giễu cợt. Cả ta và nàng đều biết, kết quả.
Cuối cùng, ta thua.
Ta thất bại như trước kia.
Đứng trước Phượng Dương, ta chưa bao giờ thắng.
Ta cúi đầu một cách yếu đuối dưới ánh nhìn giễu cợt của nàng.
Phượng Dương không dừng lại, nàng muốn giết chết Kim Thuyền.
Nhìn thanh kiếm đâm vào ngực Kim Thuyền, ta có ảo giác nó đâm vào tim ta.
Nhức nhối.
Tuyệt vọng.
Căm hận.
****
Phượng Dương lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt hai màu không cảm xúc. Ta biết, mình hận nàng.
Ta chưa từng hận một ai đó như vậy, thậm chí ta từng nghĩ, nếu Phượng Dương không tồn tại, cuộc đời ta sẽ không bi đát như bây giờ.
Ta nói với nàng:
- Phượng Dương, tỷ nhất định đừng cho ta cơ hội. Nếu không, ta nhất định giết chết tỷ.
Nàng nhìn ta, vẫn đôi mắt hai màu không cảm xúc.
Giễu cợt ta như vậy…
Lưu Hoà bưng thuốc vào, nàng nói:
- Hoàng thượng, uống thuốc đã.
Ta mặc kệ nàng, nhắm mắt lại.
- Kim công tử chưa chết đâu. Người…
Ta giật mình nắm thật chặt tay Lưu Hoà, hỏi nàng:
- Ngươi nói cái gì?
- Kim công tử chưa chết…
- Hắn ở đâu?
- Phòng bên cạnh.
Bỏ mặc Lưu Hoà, ta chạy qua phòng bên. Ta chưa từng nghĩ nhà của Vương Tả Khiết lại rộng như vậy, chỉ cách một bức tường nhưng đi mãi lại không tới.
Kim Thuyền tái nhợt nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền. Ngực hắn phập phồng yếu ớt…
Ta không ngăn được nước mắt rơi xuống. Hắn còn sống! Hắn còn sống… Phượng Dương để hắn sống…
- Hoàng thượng, đừng ngồi xuống đất. Lạnh lắm.
Lưu Hoà khoác cho ta một tấm áo, dìu ta đứng lên. Đi đến bên cạnh Kim Thuyền.
Ta không biết mình do dự cái gì? Nếu ta quyết định quay lại thì tốt nhất là nên đi một mình, không mang theo bất cứ ai trở về. Đặc biệt là…
Nhìn Kim Thuyền tái nhợt trên giường. Ta biết, mình bỏ không được hắn. Cũng không thể mang hắn trở về. Đáng lẽ ta không nên thấy may mắn vì hắn còn sống, Kim Thuyền chết ở đây có lẽ sẽ hạnh phúc hơn cùng ta quay về.
Nếu về cùng ta, Quốc sư nhất định trị tội hắn bỏ trốn cùng ta. Hoặc sẽ giống Phượng Dương, trực tiếp giết hắn, thậm chí còn liên luỵ đến cả nhà. Cách tốt nhất là để hắn ở đây, sống cuộc đời bình thản thay ta.
Nhưng…
Ta bỏ được hắn sao?
Nhớ lại thanh kiếm của Phượng Dương ngập trong ngực Kim Thuyền, tim ta thắt lại, đến thở cũng khó khăn.
Nhưng…
Mang hắn cùng về, ta có thể bảo vệ được hắn như bây giờ hay phải chứng kiến hắn thay đổi từng ngày để thích nghi với cuộc sống trong cung mà bản thân ta lại bất lực. Trong cung không thể như bây giờ, thời gian của ta không thể dành toàn bộ cho hắn, cũng không thể hằng đêm nằm cùng giường nữa. Trở thành Hoàng đế, tức là chấp nhận có thêm nam nhân khác, hắn liệu có quen được hay không?
Kim Thuyền đột nhiên lên cơn sốt, tình trạng ngày càng nguy kịch. Lưu Hoà thúc thủ vô sách, ta tuyệt vọng.
Nhìn Kim Thuyền trên giường, nước mắt ta lại lăn dài. Ta quá vô dụng.
Một lọ thuốc rơi vào trong lòng, ta ngước nhìn Phượng Dương trước mặt. Nàng thở dài nói với ta:
- Định đan của ngươi.
Ta ngơ ngác nhìn nàng, nhìn lại bình ngọc trong lòng, mùi hương dịu nhẹ lan toả, hy vọng lại được nhen nhóm.
Định đan là thánh dược của Nghi quốc, không chỉ có thể giải bách độc mà còn trị được ngoại thương, định thần, trừ bỏ hàn khí. Có Định đan, có thể mang một người từ quỷ môn quan trở về.
Ta đưa Định đan cho Lưu Hoà, nàng cào một lớp mỏng hoà vào thuốc cho Kim Thuyền uống, bệnh tình của hắn dần bình ổn lại.
Ta chưa kịp vui mừng thì một ngày, Lưu Hoà quỳ xuống trước mặt ta, nói:
- Hoàng thượng, xin cho thần đi chăm sóc Tướng quân.
Ta mờ mịt nhìn nàng, Lưu Hoà bị làm sao vậy?
- Đứng lên, có chuyện gì nói rõ ràng ta nghe.
Lưu Hoà vẫn quỳ, nàng nói:
- Hoàng thượng, ngày thần nói muốn theo người, thần có nói vì một người mà làm vậy.
Ta gật đầu. Lưu Hoà khi đó là một Thái y mới vào, được cử đến chăm sóc Tĩnh phụ thân, nhờ y thuật của nàng mà phụ thân mới có thể sống thêm một năm. Ngày người mất, Lưu Hoà quỳ trước ta giống hôm nay, xin ta cho nàng theo hầu đến khi ân công của nàng trở về.
- Ân công mà ngươi đợi là Phượng Dương sao?
Lưu Hoà gật đầu, nàng nói:
- Mười một năm trước, sư phụ đưa thần về gặp mẫu thân nhưng không may bị bạo bệnh qua đời ngay trên đường đi, đến cả tín vật cũng bị mất. Thần làm ăn mày ở kinh thành vài tháng, sau được Tướng quân, khi đó là Nhật Lương công chúa đưa đến Thái y viện, cuối cùng mới có thể tìm thấy mẫu thân, nhận tổ quy tông như hôm nay.
Ta nhìn Lưu Hoà, có gì đó nàng chưa nói hết.
- Tại sao Phượng Dương không nhận ra ngươi?
- Tướng quân là quý nhân, nhiều việc quan trọng đương nhiên không nhớ ra thần.
- Lưu Hoà, nói thật cho ta biết, có phải sức khoẻ của Phượng Dương có vấn đề không?
Nếu không, Lưu Hoà không có lý do gì nhất quyết đòi về bên Phượng Dương, hơn nữa lại cố chấp như vậy. Gương mặt nàng giống như ngày nhận chăm sóc Tĩnh phụ thân, cố chấp và nghiêm trọng.
Lưu Hoà cúi đầu không nói. Ta nóng nảy:
- Lưu Hoà, nếu ngươi không nói thì đừng mong ta chấp nhận.
Nàng im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói:
- Cơ thể của Tướng quân chịu nhiều tổn thương, hơn nữa còn tồn đọng nhiều loại chất độc, lại không được điều trị đúng lúc tạo nên những ảnh hưởng nặng nề. Nếu bây giờ không tiến hành trị liệu, e là…
Tim đập chậm đi một nhịp, ta hỏi Lưu Hoà:
- Phượng Dương bây giờ trông rất khoẻ mạnh cơ mà?
- Tướng quân luyện võ từ nhỏ, thân thể so với người bình thường thì khoẻ hơn, lại đang tuổi trẻ khí thịnh, nhưng chỉ đến một thời điểm nhất định, các vết thương bộc phát, dù có Định đan cũng không thể cứu được.
Chén thuốc trên tay rơi xuống sàn. Ta nhìn Lưu Hoà.
Khi Lưu Hoà theo Phượng Dương đến đây, ta đã thấy kỳ lạ. Nàng vốn là một cô nương không có võ công, lại chịu cực, chịu khổ bôn ba trên biển mấy tháng, không thể nào vì trung thành với ta được. Lưu Hoà không trung thành với bất cứ ai, nàng là đại diện cho con rùa trung lập, gió bên nào nàng không quan tâm, vẫn làm một Thái y như trước.
Ta hy vọng nàng nói dối, nhưng khi ánh mắt Lưu Hoà nhìn ta. Ta biết, nàng nói thật. Tình trạng của Phượng Dương không tốt như vẻ bề ngoài của nàng ấy.
****
- Ngươi lui xuống trước đi, ta sẽ nói với Phượng Dương.
Lưu Hoà ra ngoài. Ta nhìn Kim Thuyền trên giường, cố ngăn tim mình đập nhanh.
Tình trạng của Phượng Dương nghiêm trọng hơn ta nghĩ.
Ta hối hận. Ta chưa từng nghĩ đến điều ấy, nàng ra trận mười năm, sao lại không bị thương?
Một trăm roi của Mẫu hoàng khiến ta nằm trên giường một tháng, có Thái y và tỳ nữ giúp ta thay thuốc, có kẻ mang sách cho ta đọc, có kẻ nói chuyện với ta. Phượng Dương bị thương, lại không có kẻ nào giúp nàng chữa trị. Ta không dám tưởng tượng đến mười năm qua Phượng Dương bị thương bao nhiêu lần, có phải lần nào cũng may mắn có người chăm sóc hay không?
- Chủ tử.
Quân Nương đi vào, nàng quỳ trước ta:
- Chủ tử, cho Quân Nương theo người trở về đi.
Ta lắc đầu, dìu nàng đứng lên:
- Ngươi cùng ta bỏ trốn, bây giờ quay về chỉ còn con đường chết thôi. Ở lại đây, ngươi còn hài tử, còn phu quân. Ngươi nỡ lòng nào nhìn con mình không có mẹ?
Nàng nghẹn ngào:
- Nhưng sẽ không có ai chăm sóc người…
Hít sâu một hơi, ta cố ngăn giọng mình đừng run rẩy:
- Ngốc quá! Ta về đó làm Hoàng đế, có phải là tội nhân đâu, sao lại không có người chăm sóc?
Nước mắt Quân Nương nhỏ xuống, nàng lặng lẽ khóc. Mắt ta cũng cay theo nàng:
- Quân Nương, có từng hận ta không, khi ta ra lệnh cho ngươi thành thân với Vương Tả Khiết ấy.
Nàng lắc đầu:
- Quân Nương vui vì giúp ích được cho người. Thời điểm đó, phải như vậy mới trói buộc được Tả Khiết giúp chúng ta đến Ân quốc. Quân Nương không hối hận, còn rất cảm ơn người đã ban cho Quân Nương một phu quân tốt.
Mắt ta nhoà đi. Chuyện như vậy mà còn biết ơn sao? Ta lợi dụng nàng tìm hiểu thông tin qua Vương Tả Khiết, lại giữ nàng làm con tin khống chế hắn làm việc cho ta, cuối cùng còn mang nàng bán cho hắn. Nàng lại biết ơn ta sao?
- Chủ tử, thật ra Tả Khiết rất tốt, Quân Nương cũng không ghét hắn. Người đừng tự trách nữa.
Quân Nương nhìn ta, mắt nàng lấp lánh niềm vui. Vuốt ve mặt nàng, ta nói:
- Nếu hắn không tốt với ngươi, nhất định phải báo lại cho ta biết. Dù san bằng Ân quốc, ta cũng sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.
Nàng mỉm cười gật đầu:
- Chủ tử yên tâm, Quân Nương nhất định làm thế.
Ta nhìn nàng, gật đầu.
Chúng ta im lặng. Ta đưa Quân Nương một mảnh ngọc bội hình trăng khuyết, bên trên ghi chữ Nguyệt Lương, là quà Mẫu hoàng tặng, tượng trưng cho tước hiệu công chúa của ta.
- Từ nay, những thám tử của ta ở nước ngoài đều nghe lệnh ngươi. Thay ta thu thập thông tin, đánh giá tình hình, hồi báo kịp thời.
Quân Nương nhìn ta, gật đầu:
- Chủ tử yên tâm, thần nhất định không làm nhục mệnh.
- Tương lai Nghi quốc ta đặt cả vào ngươi.
Quân Nương quỳ xuống nhận lệnh.
Ngày ta đi, nàng lại dùng tư thế này tiễn ta, muốn nói cho ta biết nàng nhất định hoàn thành điều ta mong muốn.
Theo Phượng Dương trở về, từ Lưu Hoà ta biết được một vài chuyện ở Nghi quốc. Phượng Dương để cho ta một bàn cờ tàn, nàng thậm chí đã phá hoại hoàn toàn thế cục duy trì bình ổn cho Nghi quốc suốt vài trăm năm.
Ta phải làm thế nào đây?
Nhìn Kim Thuyền bên cạnh, ta nén không được tiếng thở dài.
Người của Mẫu hoàng và Phượng Ngưng bị Phượng Dương truy diệt, bá quan văn võ trong triều khuyết rất nhiều chỗ trống, giống như nhà mà thiếu cột, nghiêng ngả lao đao trước gió. Thậm chí khi mà thế lực của ta không bị tổn thương nhưng quá nhiều chỗ khuyết, ta không đủ người. Lại thêm Phong Nghị làm mưa làm gió trong hậu cung, lần này quay về chính là phía trước là hổ mà phía sau là sói. Dù cho hoàng tộc đồng lòng thì thế nào, một cây không làm nên núi, một cột không thể chống đình. Muốn vãn hồi, ít nhất ta cũng phải dùng tới năm năm, đó là trường hợp Phong Nghị không chống đối, ngoan ngoãn giao quyền lực ra. Nhưng, hắn sẽ sao?
Điều may mắn duy nhất là Nghi quốc bị cô lập, như vậy sẽ không sợ bị ngoại xâm, ta có thể từ từ dẹp nội loạn.
Nhìn Phượng Dương bên ngoài, là kiếp trước ta nợ nàng? Hay Nghi quốc nợ nàng?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]