Chúng ta để một trăm người lại giữ đảo, tù binh và những kẻ khác đi một thuyền. Linh Lung mang Trọng Đình lên thuyền của ta, hắn vẫn chưa tỉnh lại. Tử Ân không đi cùng, chúng ta chỉ có thể băng bó sơ qua cho Trọng Đình, phải về đến Hoả Hương hắn mới được chữa trị.
Con thuyền vượt màn đêm lướt nhẹ nhàng trên sóng. Lâu rồi biển mới yên bình như vậy. Vầng trăng khuyết theo chúng ta thong thả đi dạo trên biển, ngàn ánh sao lấp lánh trên bầu trời đen tĩnh mịch, tiếng sóng oàm oạp vỗ vào mạn thuyền thành một bài hát vui vẻ. Những cơn gió mạnh mang theo chút nồng nồng thổi căng cánh buồm, đẩy con thuyền lướt sóng chạy băng băng.
- Tướng quân, ngoài này gió lớn, cẩn thận kẻo bị cảm.
Kính Thiên mang khoác cho ta một tấm áo choàng. Sự chu đáo của hắn khiến ta nhớ đến Ngô Thanh. Chỉ khác là Ngô Thanh sẽ ngồi phía sau ta, cho ta dựa vào lòng mà nói linh tinh liên hồi. Còn Kính Thiên lại đứng bên cạnh ta, im lặng cùng ta ngắm sao.
- Tại sao lại trở thành phu thị của ta?
Ta hỏi Kính Thiên, hắn im lặng không nói. Ta tiếp tục:
- Nếu nhớ không nhầm, ta đã tặng ngươi cho Phượng Âm rồi mà.
Hắn có hơi sững lại, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng nói:
- Có thể hỏi tướng quân, ngày trước tại sao lại chọn căn phòng bên trái không?
Ta ngạc nhiên nhìn Kính Thiên. Chuyện ngày hôm đó ta nhường phòng đế vương cho Phượng Âm, ngoài hai chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang/3054402/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.