- Tướng quân, dùng thuốc.
Lưu Hoà bưng thuốc mang vào. Mỗi lần thấy nàng, ta lại bắt đầu thấy miệng đắng nghét.
Bưng thuốc uống, ta chau mày hỏi Lưu Hoà:
- Thuốc thiếu vị gì?
- Là Đông Hồi, dược liệu chỉ được mọc ở Trường Hạp quốc, được thương nhân mang tới Tử Hương tộc đổi lại hương liệu, trở thành cống phẩm dâng vua của Tử Hương tộc. Hiện tại, chỉ có Thái y viện Hoàng cung mới cất giữ loại thuốc này. Dù bên ngoài có bán nhưng với giá cao mà số lượng ít, không phù hợp để dùng lâu dài. Thần đã viết tấu dâng lên cho Hoàng thượng, hẳn vài ngày nữa thuốc sẽ tới.
Ta nhìn Lưu Hoà, nàng vẫn cúi đầu nhìn xuống đất, nhu mì giữ lễ như bao lần. Nàng không biết bản thân đã phạm tội gì sao? Mấy hôm trước ta nói Kính Thiên mua bên Phượng Ngoã, nàng lại không hỏi ta mà dâng tấu cho Phượng Âm đòi thuốc. Lưu Hoà này rốt cuộc là muốn cái gì?
- Lưu Hoà, ngươi tại sao nhất định phải chữa cho ta?
Nàng ở đây vốn là đày đoạ cả ta và nàng. Lưu Hoà yếu đuối, phù hợp nhất với khí hậu kinh thành, nắng gió ở Hoả Hương đối với nàng quá khắc nghiệt. Trên người Lưu Hoà trước kia luôn thoang thoảng mùi phấn hương dịu nhẹ nhưng từ khi đến đây, trên người luôn có mùi thuốc. Không phải mùi thuốc của ta, mà là thuốc cảm. Lưu Hoà cũng phải uống thuốc mới miễn cưỡng sống được ở Hoả Hương. Nàng cực khổ như vậy làm gì?
- Thần là thầy thuốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang/3054353/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.