Đám ăn mày Lão Ông tìm về bắt đầu nhiều lên, công nhân xây thành cũng ngày một nhiều, lương thực người dân cho cũng cạn kiệt.
- Tướng quân, Tuyết Tùng tỷ đưa thư tới.
Ta đón lấy thư từ tay Lục Nga, mở ra đọc.
“Khoai đã thu, cho người lên lấy.”
Ta hỏi Lục Nga:
- Bây giờ trong thành còn đội nào rảnh không?
Nàng lắc đầu:
- Tất cả đều có việc rồi ạ.
- Thân binh của ta còn bao nhiêu người có thể huy động?
Lục Nga chau mày một lát, nàng nói:
- Chỉ còn một trăm thôi.
Ta thở dài.
- Vậy cũng được. Bảo bọn họ chuẩn bị cùng ta lên núi lấy lương thực về.
- Vâng.
Khi ta cùng mọi người thắng ngựa chuẩn bị đi thì gặp Kính Thiên dẫn theo thân binh quay về, trên người bám đầy bụi đất cùng mệt mỏi. Hắn ngạc nhiên nhìn ta:
- Nàng không ở trong phủ dưỡng thương mà đi đâu vậy?
- Ta đến chỗ Tuyết Tùng mang lương thực về.
Hắn hơi nhìn ra phía sau, nói:
- Để ta đi cho, nàng ở lại nghỉ ngơi đi.
Nhìn gương mặt lấm lem bụi đường của hắn, ta lắc đầu:
- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi được.
Hắn thở dài:
- Vậy ta đi với nàng.
Ta định nói không cần nhưng lại thấy ánh mắt cố chấp của hắn nên nhịn xuống. Đằng nào ta nói hắn cũng sẽ không nghe, phản đối có ích gì.
Đội thân binh về nghỉ còn bản thân hắn thì đổi ngựa rồi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang/3054302/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.