Các đại thần lui xuống hết trong lều chỉ còn hoàng thượng và nàng. 
Dạ Hằng đến lều riêng của mình, Bôn Lôi đi theo phía sau. 
" Vương gia, sao Liên Tâm cô nương lại chạy đến bãi săn?" 
" Cô ta cũng giỏi đấy, gặp nguy hiểm nhưng không sợ hãi còn có thể dùng một mũi tên trúng hai đích vừa giải vây cho bản vương trước mặt hoàng thượng lại còn đâm bản vương một nhát". 
" Lợi hại đến vậy sao? Không ngờ còn có cô gái trị được vương gia". 
" Nói không biết suy nghĩ về phủ chịu phạt một lượt". 
" Vâng". 
" Phải rồi vương gia, chuyện thích khách hôm nay...". 
" Lát nữa ngươi đưa bản vương đến bãi săn triệu tập cả những người đứng đầu của các đội nữa". 
" Nhưng vết thương của vương gia..." 
" Không sao". 
Một lát sau, hai người bọn họ đến bãi săn điều tra. 
" Vương gia, những thân cây đó đều từng bị buộc dây thừng, hơn nữa chuyện kỳ lạ là ngoài dấu vết bị buộc ra những chỗ xung quanh đều có sương". 
" Thú vị đấy! ". 
" Thuộc hạ tham kiến vương gia ". 
" Miễn lễ ". 
" Chắc mọi người đều đã nghe đến vụ thích khách. Bản vương muốn hỏi các ngươi có nhìn thấy người hoặc chuyện gì đáng nghi trong lúc canh gác không?". 
" Thuộc hạ lấy đầu ra đảm bảo tuyệt đối không có người ngoài vào bãi săn". 
Hắn nhìn dáng vẻ của y liền nhận ra ngay bình tĩnh đáp: 
" Bây giờ nói ra vẫn tốt hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925519/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.