Sáng hôm sau.
Bình Lạc điện.
Dạ Hằng tỉnh dậy ngồi trên giường nhìn chiếc túi thơm trong tay trầm tư suy nghĩ. Hàn Cẩm Y đến lúc nào cũng không hay.
"Nghe nói huynh bị thương trong vụ nổ à? Không bị mất tay chân gì chứ?".
"Sao bản vương cảm thấy ta bị thương mà huynh lại vui quá nhỉ?".
"Ta vừa từ chỗ phòng luyện đan về. Huynh đoán xem ta đã phát hiện ra cái gì."
"Thứ cháy ở trong lò vốn dĩ không phải là đan dược gì cả, mà lại là thuốc nổ tổng hợp. Trên mặt đất còn có một vết ngòi nổ rất rõ ràng.
Ta đã đoán ra từ lâu rồi. Cái bẫy này nhất định là do An Bính Sơn và Đậu Sĩ Minh bắt tay nhau bày ra. Một là muốn cướp trước thời cơ che đậy việc vận chuyển thuốc nổ. Hai là bọn chúng còn muốn mượn cơ hội tiêu diệt bản vương và Tịch Dao".
"Huynh yên tâm. Bọn chúng dám châm nổ huynh và Tịch Dao một lần, ta sẽ trả cho chúng gấp mười lần. Cứ đợi nghe tiếng nổ đi."
Hàn Cẩm Y nói chắc nịch vỗ vỗ vai hắn.
"Chuyện này huynh nhất định không được manh động. Chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận."
[Vương gia. Nô tì có việc quan trọng cần báo.]
Bên ngoài truyền đến tiếng của một cung nữ. Hắn cho cung nữ đó vào thì ra là Thái Điệp.
"Vào đi."
"Vương gia. Nương nương sai nô tì mang ít thuốc trị thương đến, nhân tiện thay cô ấy hỏi thăm ngài."
"Thuốc này ngươi giúp bản vương mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925424/chuong-53.html