"Trẫm sẽ luôn đợi nàng, đợi đến khi nàng cam tâm tình nguyện làm thế thân của Tịch Nguyệt". 
Hắn nói rồi quay người bỏ đi. 
Nàng trấn an mình lấy lại bình tĩnh. Đợi hoàng thượng rời xa khỏi Quan Thư Cung mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa, Thinh Nguyệt lúc này đem áo đến khoác cho nàng. 
"Đêm khuya trời lạnh, nương nương cẩn thận bị nhiễm lạnh đấy." 
"Rõ ràng trước khi vào cung ta đã chuẩn bị cả rồi. Nhưng cứ đến thời khắc này ta vẫn không thể lừa dối được bản thân mình. Tình yêu chân thành cả đời ở trước mắt. Nhìn sâu vào thâm cung xa ngàn dặm." 
Nàng nghe bên ngoài truyền đến âm thanh của tiếng chuông ngạc nhiên hỏi. 
"Sao đêm nay trong cung lại có tiếng chuông?". 
"Bẩm nương nương, hôm nay vốn là sinh thần của tiên hoàng hậu nương nương. Nghe những người trong hoàng cung nói, hoàng thượng từng hạ lệnh ngày này mỗi năm đều sẽ gõ chuông chúc mừng." 
"Sao đến cả chuyện này ta cũng quên được chứ? Còn nhớ năm đó ta như sao, chàng như trăng, lung linh và trong sáng. Nhưng nay vật vẫn như cũ mà người đã không giống xưa." 
Bình Lạc điện. 
"Nếu theo như những gì huynh nói, những hộ vệ áp tải hàng với bộ dạng khả nghi kia chính là người đảm nhiệm vận chuyển thuốc nổ. Có thể thân phận của bọn người này chắc chắn không thể liên quan trực tiếp đến Đậu Sĩ Minh. Vì vậy ở giữa nhất định sẽ có một người trung gian 
liên kết hai bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925421/chuong-55.html